CẨM TÂM - Trang 169

Việt Cẩm thở dài, nói tiếp: "Nếu Phó sư huynh có thể bảo đảm từ nay về

sau Vân La Phái không tham gia truy bắt muội nữa..."

Trong mắt Phó Thư Khanh hiện lên nét chần chừ, nhưng rất nhanh đã

hoàn toàn biến mất, hắn nhìn Việt Cẩm, nếu không phải vì miệng không nói
dược, chỉ e hắn đã vội đồng ý, trực tiếp nói "đương nhiên rồi."

Hiển nhiên Việt Cẩm hiểu ý của Phó Thư Khanh: "Sư huynh đã đồng ý."

Nàng chầm chậm gật đầu rồi khẽ nở nụ cười.

Giơ kiếm lên, đâm thẳng, rút ra, buông nhẹ ba chữ: "Ta không thèm."

Nụ cười ấm áp vẫn còn sót lại trên khuôn mặt Việt Cẩm.

Đồng tử Nhai Xế khẽ co lại.

Đâm kiếm xuyên qua cổ họng Phó Thư Khanh xong, Việt Cẩm chẳng

buồn để ý đến kẻ đã chết kia thêm một khắc nào nữa, bước qua, ngồi dựa
vào gốc cây nghỉ ngơi.

Xương cổ tay trái bị gãy, xương tay phải nứt, xương sườn gãy hai cái...

Nhưng không thành vấn đề, quan trọng nhất là tuần hoàn linh lực. Việt Cẩm
húng hắng ho, mắt lim dim, nhíu mày định dẫn linh lực đang tán loạn trong
cơ thể một lần nữa trở về đúng quỹ đạo, nhưng tiếc là không thuận lợi. Nội
lực của Phó Thư Khanh quả thực nàng còn chưa thể so bì, nếu thêm một
thời gian nữa... Việt Cẩm nghĩ, có lẽ... nhưng rồi nàng lại lắc đầu.

Làm gì còn thời gian nữa.

"Ta giúp nàng một việc lớn như vậy mà nàng chẳng bày tỏ chút thành ý

nào sao?" Đột nhiên, một giọng nói bất ngờ vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.