CẨM TÂM - Trang 176

không'..."

Giọng nàng lộ rõ vẻ trào phúng, cũng chẳng buồn nói hết câu. Thế nhưng

những lời chưa nói ấy cả hai người đều hiểu. Sự tình đến nông nỗi này, mặc
dù không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Nhai Xế, nhưng suy cho cùng cũng là từ
hắn mà ra. Nếu nàng còn chút lòng tự trọng thì dù thế nào cũng không thể
hoang mang như chó mất nhà mà nhập làm thuộc hạ của kẻ thù.

Nhai Xế không nói nữa. Việt Cẩm cũng im lặng.

Dần dần, cả không gian bốn bề tĩnh lặng.

Dần dần, đám lửa chỉ còn lại tàn tro.

Dần dần, Việt Cẩm ngồi đó, nhắm mắt lại...

Trời sáng.

Nhai Xế mở mắt nhìn đám tro tàn đã nguội lạnh từ lâu, chậc lưỡi: "Đã đi

rồi!"

Hắn đứng dậy, phủi lớp bụi bám trên y phục, đang định bỏ đi thì nghe

thấy gần đó có tiếng ồn ào vọng lại.

Bây giờ mới chịu đến? Tốc độ này đúng là chẳng ra làm sao cả. Nhai Xế

thầm nghĩ, nhìn về phía rừng cây, vừa hay thấy một đám tu sĩ chính phái ào
ào xông đến. Có hai kẻ lên tiếng trước: "Ngươi có biết một nữ tử mặc váy
tím, đeo trường kiếm, tên là Việt Cẩm không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.