CẨM TÂM - Trang 174

"Ừm!".

Chẳng trách. Nhai Xế nghĩ, rồi bâng quơ hỏi: "Sao nàng lại phải vào

ngục sám hối?"

Việt Cẩm cũng bâng quơ: "Câu kết với yêu tộc."

Thì ra là... Nhai Xế thoáng ngẩn người: "Câu kết với yêu tộc?... Với ta?"

Việt Cẩm cười: "Hình như là vậy."

"Tại sao?" Câu hỏi này bao hàm quá nhiều ý nghĩa, Việt Cẩm không

muốn trả lời, chỉ nói: "Đã là chuyện của quá khứ."

Nhai Xế không truy hỏi thêm nữa, trắng trợn đánh giá Việt Cẩm đang

nghiêm nét mặt, chỉ thấy hai hàng mi nàng cong cong hình rẻ quạt như chớp
như không, phủ một lớp bóng râm lên đôi mắt, nhưng không gây cho người
ta cảm giác mệt mỏi, mà là một cảm giác bình yên, một thứ cảm giác ôn
hòa... Nhai Xế bỗng chú ý đến vết sẹo trắng nhờ nhờ nơi đuôi mắt của nàng.

Đó là vết sẹo do lần trước lưu lại? Lúc đó là bị dây xích sượt qua...

"Sao vậy?" Phát giác ánh mắt chăm chú của Nhai Xế đang nhìn về phía

mình, Việt Cẩm ngẩng đầu, vừa hay tay của đối phương chạm vào đuôi mắt
nàng.

Nong nóng, run rẩy, nhẹ như cánh ve, như thể chỉ cần khẽ dùng sức một

chút là có thể kéo xuống, vò nát, sau đó... chiếm hữu? Nhai Xế ngưng thần,
đột ngột thu lại yêu khí được móng tay hút ra, tránh tầm mắt sang hướng
khác: "Vết thương của nàng vẫn còn chút yêu khí sót lại nên vết sẹo mới
mãi mà không biến mất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.