CẨM TÂM - Trang 195

"... Nhất định phải nhớ kĩ!"

Việt Cẩm giật mình tỉnh lại, cả người bị lắc đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Trước mắt tối sầm, nàng đành nhắm mắt lại, từ từ vận nội lực, mãi một

lúc lâu sau khi mở mắt ra, nàng mới phát hiện mình đang ở trong một chiếc
xe ngựa. Còn cảm giác bị lắc lúc nãy chính là tình trạng xóc nảy khi xe
chạy trên đường.

Thì ra, nàng vẫn chưa chết... Vẫn chưa chết sao?

Giữ nguyên tư thế dựa vào tấm đệm, Việt Cẩm nhìn chằm chằm lên nóc

xe một lúc, mãi đến khi mắt cay xè, không thể không nhắm lại, nàng mới
lên tiếng: "Nhai Xế."

Đây không phải là câu hỏi.

Bên ngoài nhanh chóng có tiếng đáp lời: "Tỉnh rồi à? Biết là ta sao?"

Tiếp đó, màn xe được xốc lên, Nhai Xế cúi người bước vào, nhưng rồi bỗng
dừng lại. Ánh mắt hắn vừa hay nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang mở to của
Việt Cẩm.

Đen láy, ảm đạm, không có lấy một chút ánh sáng, hơn nữa còn chứa

đựng sự phẫn nộ và thù hận sâu sắc.

Ánh mắt đó, vừa hung dữ như muốn cắn xé người ta, vừa âm u, tăm tối

như không còn bất cứ hứng thú gì trên đời. Trong chớp mắt, Nhai Xế gần
như nghĩ rằng mình đã nhìn thấy ánh mắt của một kẻ sắp chết. Một người bị
vận mệnh đùa giỡn, đè nặng lên vai, cuộc sống đối với hắn từng giây, từng
phút đều là khổ đau, do đó chỉ có thể chờ đợi sự thanh thản mà cái chết đem
lại mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.