CẨM TÂM - Trang 197

"Sao thế?" Giọng Việt Cẩm hơi khàn.

Nhai Xế nhìn Việt Cẩm, lấy một túi nước vứt qua cho nàng.

Việt Cẩm không đón được, nhưng cũng không quan trọng, bởi lẽ túi

nước đã rơi ngay xuống bên cạnh nàng. Nàng cố gắng chống người ngồi
dậy, cầm túi nước, vừa hít thật sâu vì đau vừa từ từ uống.

Nhai Xế xốc rèm che cửa sổ xe ngựa lên, nhìn núi non bên ngoài đang

lùi dần về phía sau: "Sao không đi về phía Nam?"

"Đi về phía Nam làm gì?" Việt Cẩm đặt túi nước về chỗ lúc nãy mình

nhặt lên.

"Chỗ đó là vùng đất của yêu tộc, nếu nàng thực sự muốn vượt biển, dẫn

đám người kia đến vùng đất của yêu tộc là sự lựa chọn tốt nhất. Trên người
nàng có lạc ấn mà ta lưu lại, đủ để vào trong đó ẩn thân." Nhai Xế nói.

"Ta không biết chỗ đó là vùng đất của yêu tộc." Giọng Việt Cẩm thờ ơ

đáp.

"Thì ra nàng không chỉ bị thương ở ngực mà còn bị thương cả ở đầu

nữa? Nàng nghĩ, nói như thế ta sẽ tin chắc?" Nhai Xế trào phúng cất lời.

"... Không có cơ hội." Việt Cẩm thay đổi câu trả lời của mình.

Nhai Xế có chút mất kiên nhẫn: "Ta muốn biết lí do thực sự." Hắn nói,

giọng điệu uy hiếp: "Nếu không bây giờ ta sẽ đem nàng quay lại, trao nàng
cho Vân Hàn Cảnh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.