Nhìn lướt qua một lượt, trong lòng Việt Cẩm đã hiểu được nguyên căn,
nàng không để tâm đến các câu hỏi của chúng yêu, bước vào đại sảnh, mỉm
cười cất tiếng: “Chào các vị.”
Đương nhiên không một ai đáp lại.
Vốn đã đoán trước được tình huống gặp phải, Việt Cẩm cũng không để
bụng, bước đến cuối phòng, đưa tay lấy một vò rượu.
Đứng cạnh nàng là một nam tử để tóc xõa, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt.
Mắt thấy Việt Cẩm đưa tay ra, hắn nở nụ cười thâm trầm, bắn ra một tia
sáng màu đen về phía cổ tay Việt Cẩm.
Việt Cẩm không hề né tránh, tia sáng ấy tức thì ẩn vào trong cổ tay nàng.
Môi của nam tử kia vừa nhếch lên một nụ cười khinh thường bỗng nhiên
cứng đờ. Việt Cẩm không buồn ngước mắt, cầm lấy vò rượu tự rót cho mình
một chén: “Tiểu muội Việt Cẩm vừa mới chân ướt chân ráo đến đây, xin cạn
trước để tỏ lòng kính trọng.” Nàng đột nhiên cau mày: “Cái chén này đúng
là hơi nhỏ.”
Cả đại sảnh tức thì im phăng phắc. Chỉ là hơn nửa số yêu quái ở đây đã
chuyển từ xem náo nhiệt sang chờ mong. Bởi lẽ, chút nhạc đệm ban nãy đã
lọt vào mắt hầu hết đám yêu quái ở đây.
Dù sao chăng nữa, ít nhất thực lưc của tu sĩ này không tệ. Hơn nửa số
yêu quái có thực lực yếu hơn hoặc bằng tiểu yêu ban nãy xuất thủ đã nghĩ
như thế.
“Có cái nào lớn hơn không?” Việt Cẩm hỏi tiếp.
“Cái này.” Một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên.