CẨM TÂM - Trang 242

Trong tay nàng đang cầm kiếm.

“Việt Cẩm.” Nhai Xế nãy giờ vẫn đứng sau lưng Việt Cẩm. Hắn vừa lên

tiếng thì thấy nàng vốn đang quay lưng lại đột ngột quay đầu, tốc độ cực
nhanh, gần như luống cuống.

Bởi vậy, hắn thấy rất rõ một đôi mắt còn loang loáng nước.

Hắn nhớ mấy bước chân đơn giản của nàng.

Tiến lên, lùi lại, nhảy, chỉ vỏn vẹn có thế, nhưng lại đủ để khiến cho đêm

đen sáng bừng trong nháy mắt.

Hắn cũng nhớ ánh kiếm phất tay bắn ra đó. Một tia sáng trắng mỏng

manh, bắn ra thứ ánh sáng một đi không trở lại.

Hắn còn nhớ cả đôi mắt của nàng. Đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn,

dường như chỉ giây tiếp theo thôi là một giọt nước mắt sẽ lăn xuống.

“Nhai Xế?” Tiếng của Việt Cẩm gọi Nhai Xế tỉnh lại từ trong tích tắc

thất thần ngắn ngủi. Hắn nhìn người đang đứng trong đình viện, với đôi mắt
ráo hoảnh, một khuôn mặt bình thản không chút cảm xúc... giống như ánh
mắt loang loáng nước trong khoảnh khắc trước đó chỉ tồn tại trong trí tưởng
tượng của hắn vậy...

Việt Cẩm kinh ngạc hỏi: “Huynh ra đây rồi à?”

“...Ừm.” Nhai Xế dừng một lát lại nói thêm, “Tùy tiện đi loanh quanh.”

Việt Cẩm khẽ gật đầu: “Về thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.