CẨM TÂM - Trang 244

Ngô Tử Tề lấy tay lau nước mắt, xấu hổ cười làm lành: “Quách sư

huynh, thực ra không phải đệ buồn ngủ mà là nắng ấm thoải mái quá.”

“Nắng ấm thoải mái quá? Đệ có còn là một người tu đạo nữa không? Chỉ

cần luyện đến nhập môn tầng thứ mười ba là đã không còn sợ nóng lạnh...”
Quách sư huynh đột nhiên im bặt.

Sắc mặt Ngô Tử Tề tối lại, rồi cậu cười: “Đệ quả thực vẫn không tiến bộ,

đến giờ mới chỉ đạt tầng thứ hai.”

Gã sư huynh họ Quách kia nghe vậy liền ngượng nghịu, vội vàng đưa lời

an ủi: “Nói cho cùng cũng là lỗi của yêu nữ kia, đệ vốn dĩ đã có tu vi tầng
thứ tư, nhưng bị yêu nữ đó tập kích, bỗng chốc rớt xuống nhập môn tầng
thứ nhất.”

Ngô Tử Tề im lặng không đáp.

Quách sư huynh cũng không nói thêm, suy cho cùng môn phái xảy ra

chuyện chẳng tốt đẹp gì như thế, quả thực chẳng phải là chủ đề thú vị: “Đệ
cũng đừng lo, mặc dù nói những pháp khí quý giá mà phẩm kì hội lần này
đưa ra không đến phần chúng ta, nhưng muộn một chút tự nhiên sẽ có buổi
tụ hội do đệ tử các phái tổ chức, đến lúc đó sử dụng mấy viên đan dược nhị,
tam phẩm, không sợ không hồi phục được linh lực.”

“Đa tạ sư huynh, đệ hiểu rồi.” Ngô Tử Tề nở một nụ cười gượng gạo,

trong lòng bất giác nghĩ tới đêm Việt Cẩm rời bỏ sư môn.

Cái đêm âm u không chút ánh sáng ấy, thực sự là một cơn ác mộng kể từ

khi cậu bắt đầu hiểu chuyện cho đến giờ. Trong bóng tối, không biết từ chỗ
nào vọng lại một tiếng rên rỉ; không biết chỗ nào có sư huynh ngã xuống;
cũng không biết... không biết mình có thể sống tiếp đến giây sau hay
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.