CẨM TÂM - Trang 245

Nhưng cho dù như thế, cho dù cậu biết tin Hạ Lam Duyệt sư tỷ và các sư

huynh khác đã chết, thậm chí cho dù bản thân cậu cũng bị trọng thương,
may mắn lắm mới thoát chết, tại sao cậu vẫn cảm thấy... cảm thấy Việt Cẩm
sư tỷ không phải là người như thế?

Không phải như thế...

Khoảnh khắc các ngón tay Ngô Tử Tề run lên bần bật.

“... Sư đệ, Ngô sư đệ?” Giọng nói của Quách sư huynh vang bên tai Ngô

Tử Tề.

Ngô Tử Tề giật mình: “Sư huynh?”

Quách sư huynh cau mày, vẻ mặt có chút khinh thường: “Đang nói

chuyện bình thường mà cũng xuất thần được?” Rồi vỗ vai Ngô Tử Tề, “Ta
hỏi đệ tinh thạch có đủ không, nếu không đủ ta có thể cho đệ mượn tạm một
ít. Nếu trong khoảng ba đến năm mươi viên thì không có vấn đề.”

Ngô Tử Tề đương nhiên cũng thấy được sự khinh thường đó, nhưng cậu

không oán hận, ngược lại còn thấy cảm kích. Thực ra, giới tu đạo là vậy, có
bản lĩnh thì đi đến đâu cũng được coi trọng, không có bản lĩnh thì đi đến
đâu cũng bị coi thường. Vậy mà Quách sư huynh bằng lòng giúp đỡ cậu...

Ngô Tử Tề nghĩ vậy, đang định mở miệng chuẩn bị cảm ơn đồng thời từ

chối khéo, thì bỗng nghe thấy có tiếng chuông nặng nề văng vẳng vang lên,
linh lực khổng lồ hình mũi tên màu vàng nhạt rẽ tầng mây, bắn thẳng về
phía xa.

Luồng linh lực cuồn cuộn chấn động tâm linh này muốn không chú ý

cũng khó. Hai người đang đứng canh gác đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Lát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.