CẨM TÂM - Trang 274

Trái tim Việt Cẩm đã có thể cảm giác được sự lạnh lẽo, sắc bén kia,

khoảnh khắc máu toàn thân nàng như ngừng chảy, đầu đau như búa bổ vì
linh lực đã dần cạn kiệt, hình ảnh trước mắt vốn méo mó, mơ hồ cũng vì thế
mà trở nên tối sầm.

“Việt Cẩm!” Tiếng gọi đau thương của Nhai Xế lại một lần nữa vang lên,

Việt Cẩm gắng gượng mở mắt, nàng thấy Nhai Xế đã bỏ dở trận đấu chạy
về phía mình, cánh tay dài ra đến vô tận.

Bắt được? Không bắt được?

Ý nghĩ này lướt qua đầu Việt Cẩm, nhưng chẳng đợi nàng nắm bắt, cũng

chẳng đợi nàng ý thức được đã nhanh chóng tan biến vào hư vô.

Chính ngay giây phút ấy, Nhai Xế rốt cuộc cũng nắm được bàn tay đang

giơ ra của Việt Cẩm. Sau đó, hắn tận mắt chứng kiến ánh sáng kia đâm qua
trái tim nàng. Không một chút do dự, không một chút nương tay.

Thời khắc khi Nhai Xế vừa nắm chặt lấy bàn tay Việt Cẩm, Vân Hàn

Cảnh cũng thu lại trường kiếm, hắn đột ngột xoay người, chỉ trong chốc lát
đã rời xa.

Bạch Cốt vốn muốn đuổi theo nhưng lại cố kị việc giới tu đạo còn có hậu

chiêu nên bay về phía Nhai Xế đang ôm lấy Việt Cẩm: “Vương, Vân Hàn
Cảnh đã đi rồi, hai người kia đã đuổi theo, nhưng xem ra đuổi không kịp...”
Hắn im lặng một lát, nhìn Việt Cẩm hai mắt nhắm nghiền, không còn chút
hơi thở đang nằm trong lòng Nhai Xế, “Việt cô nương...”

Nhai Xế ôm Việt Cẩm nên càng cảm nhận rõ hơn Bạch Cốt, hắn biết Việt

Cẩm không chỉ không còn hơi thở, mà thậm chí đến cả hồn phách cũng
đang tiêu tán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.