CẨM TÂM - Trang 29

đất, tay phải đã nhanh như cắt rút kiếm, tay trái vỗ một chưởng lên mặt đất,
màn sương trắng lạnh lẽo đang cuồn cuộn thét gào trong động thoáng
ngưng tụ, bất ngờ tập hợp trước mặt Việt Cẩm, kết thành một tầng băng
mỏng.

“Ha ha ha” một tiếng cười khẽ từ trong động vang lên, trầm ấm, đồng

thời mang theo một chút mê hoặc.

Việt Cẩm mở mắt, nhìn về phía bóng đen vừa nhá lên lúc nãy. Đó là một

nam tử tuổi ngoài hai mươi, mái tóc thẳng, dài đến chấm eo, đen mượt như
nhung, màu đen thẫm trên đỉnh đầu hắn dường như đang hút hết ánh sáng
xung quanh, nhẹ bay cùng làn gió, tựa như có sinh mệnh. Đôi mắt của hắn
màu đỏ, đỏ như màu máu, thần thái giống nụ cười trên môi hắn lúc này, mê
hoặc mà tàn nhẫn.

“Các hạ từ đâu tới đây?” Dừng ánh mắt ngắm nhìn dung mạo đẹp một

cách quỷ dị lại hơi giống con gái kia một chốc, Việt Cẩm cau mày cất tiếng
hỏi.

Nam tử quỷ dị nghiêng người chỉ ra phía ngoài động, đồng thời lật tay

chìa ra một tấm lệnh bài, nhàn nhã đáp: “Là Thiên Kiếm Môn các nàng để
ta đến đây lấy hoa Băng Phách.”

Lướt qua lệnh bài trên tay đối phương, Việt Cẩm nhìn về hướng hắn ta

chỉ lúc nãy, nhưng chỉ thấy mây mù trùng trùng, đỉnh núi trơ trọi, quả thực
là chim bay không đến mà hầu vượn cũng ngại leo.

Việt Cẩm nhìn một thoáng rồi lại nói tiếp: “Hoa Băng Phách ở phía tận

cùng của sườn núi, trước tiên phải băng qua hàn tuyền, các hạ nếu biết
đường rồi cứ tự nhiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.