CẨM TÂM - Trang 321

Tâm thì huynh giữ chẳng phải tốt hơn sao?”

Nhai Xế nói giọng gần như vô cảm: “Người chết còn cần thứ này để làm

gì?”

Tim Việt Cẩm thoắt run lên.

Có vẻ như thấy quá mệt mỏi, Nhai Xế day trán: “Năm đó... cũng đã hơn

mười năm rồi. Năm Thiên Thịnh thứ mười hai, Việt quốc bị diệt, thiên hạ
phân li, bạo loạn lên đến đỉnh điểm, giết người, ăn thịt người xảy ra như
cơm bữa, đến cả những yêu tộc bình thường cũng dần ẩn mình khỏi nhân
gian... Cũng chính vào năm đó, ta rốt cuộc cũng nghe được tin tức của muội
ấy.”

“Là một vùng đầy chướng khí phía nam, gần Hoang Sơn. Khi hay tin ta

liền lập tức đến đó, nhưng tất cả đã quá muộn. Không may quân đội đã vây
kín, bọn họ bị vây lại cùng một chỗ, trước hết bị người ta dùng tên bắn, bắn
bị thương rồi bọn lính mới xông lên dùng đao chém, từng đao, từng đao
một, những đứa trẻ lớn nhất chỉ mới mười ba, mười bốn trong nháy mắt đã
bị chém thành từng mảnh nhỏ...”

“Bọn họ ở cùng nhau.” Giọng Việt Cẩm khàn đặc.

“Ừ.” Giọng Nhai Xế đều đều, “Những đứa con của dì Dao, tất cả ở cùng

một chỗ. Cẩm Tâm được bảo vệ ở giữa, hẳn là người cuối cùng... Đầu của
chúng bị chém xuống, treo trên tường thành, rốt cuộc khi ta đến nơi, đến thi
thể cũng chẳng gom đủ.”

“... Huynh có đến.” Giọng của Việt Cẩm rất mơ hồ, mơ hồ đến nỗi chính

bản thân nàng cũng không nghe rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.