CẨM TÂM - Trang 324

“Không sao.” Việt Cẩm lấy lại bình tĩnh, trào phúng nói: “Muội chỉ đang

nghĩ, thịnh thế càn khôn là vậy mà nói mất là mất ngay được... Nguyên do
chẳng qua chỉ là một mệnh lệnh bộc phát trong bữa tiệc rượu, thậm chí đến
cả Thiên dụ chính thức cũng chẳng có.”

Nhai Xế chăm chú nhìn Việt Cẩm một lúc lâu rồi khẽ nói: “Nàng có vẻ

biết nhiều nhỉ... Năm đó chắc thân phận nàng cũng không thấp phải
không?”

Việt Cẩm cúi đầu, đôi hàng mi cong chớp khẽ, mang đến cảm giác yếu

mềm: “Ừm, là con gái của quân vương.” Ngừng một lúc, nàng tiếp lời:
“Vốn dĩ vì trùng tên với công chúa Cẩm Tâm nên đã đổi thành tên khác, sau
đó xảy ra bao nhiêu chuyện, để tránh truy sát nên đã được đổi trở lại.”

Nhai Xế thu lại tầm mắt, đáy mắt ánh lên tia thất vọng, giọng đều đều:

“Hồi đó chỉ cần họ Việt đều gặp nạn.”

Việt Cẩm cười: “Những kẻ như bọn muội, không thể giữ gìn cơ nghiệp

của tổ tông đã là bất hiếu lắm rồi, nay nếu còn vứt bỏ cả tổ tông thì có khác
gì những cái xác biết đi?”

Lần này đến lượt Nhai Xế im lặng.

Không ai nói chuyện, chỉ có âm thanh nơi sơn dã, gió vẫn thổi, nước vẫn

róc rách thì thầm, chim chóc côn trùng cùng cỏ cây hợp tấu, một khung
cảnh thanh bình, yên ả... Giống như trước đây, từ nàng, hắn loáng thoáng
cảm nhận được điều gì đó.

Bỗng hắn hiểu ra thứ cảm giác đó là gì. Là rốt cuộc cũng tìm thấy một

người đủ kiên cường, một người có thể ở bên cạnh, nắm tay hắn cùng
hướng về phía trước, có thể cùng hắn đối mặt với hết thảy, hết thảy bão táp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.