CẨM TÂM - Trang 338

Sắc mặt Nhai Xế có phần khác lạ, cũng không giả bộ, cởi luôn áo ngoài

đang mặc trên người mặc bộ y phục nàng đưa vào, quả nhiên vừa như in.
Mặt trên của bộ y phục có hoa văn chìm cùng màu, nhìn qua người ta sẽ
cho rằng nó chỉ để trang trí cho đẹp mắt, nhưng nếu vẽ lần theo các đường
hoa văn ấy thì có thể phát hiện ra đó là các loại phù triện sơ giai.

“Hóa ra nàng còn biết may y phục nữa à...?” Nhai Xế vuốt ve bộ y phục

trên người, liền nhận ra đó chính là tấm vải tơ tằm mà lần trước Việt Cẩm
lấy từ chỗ mình.

“Muội cũng mới phát hiện ra mình biết thôi.” Việt Cẩm so vai, “Về

phương diện này tu tiên quả thực không tồi, ít nhất không bó tay trước
những việc bình thường.” Nói rồi nàng gõ lên mặt bàn, khẽ mỉm cười: “Ăn
cơm thôi, mặc dù chưa nguội, nhưng để lâu sẽ không ngon.”

Gật đầu, Nhai Xế ngồi xuống, bỗng hắn thấy Việt Cẩm đứng lên, cầm bát

đũa... gắp thức ăn, múc canh.

Thấy vậy Nhai Xế ngẩn ra, hỏi: “Nàng làm gì vậy?”

“Gắp thức ăn cho huynh, muội muốn thử xem...” còn chưa giải thích

xong Việt Cẩm đã bị Nhai Xế kéo vào lòng, “Ta không có tay chắc? Đâu
cần nàng phải đứng bên cạnh hầu hạ chứ.”

“Là phong tục của Việt quốc.” Việt Cẩm cười, cũng không giãy giụa, sau

đó nàng lựa tìm một thế ngồi thoải mái nhất trong lòng Nhai Xế cất tiếng
hỏi, “Mùi vị thế nào?”

“Trước đây có thấy nàng nói tới phong tục tập quán gì đâu.” Nói đến đây,

Nhai Xế bắt đầu ăn, “Không tồi, nhưng mùi vị sao lại không giống nhau
vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.