CẨM TÂM - Trang 336

Trên Kiêu Sơn, Việt Cẩm đang bàn bạc công việc trong viện của Nhai

Xế, sau đó thuận theo tự nhiên “bàn” đến chuyện trên ghế nghỉ, y phục dần
xộc xệch...

“Vương.” Một giọng nói bỗng thình lình vang lên.

Cùng lúc đó, Nhai Xế cũng phát giác có người đến gần, vốn định mặc kệ,

đột nhiên nhớ ra Việt Cẩm dù sao cũng là nhân loại, vội lấy y phục bên
cạnh bọc lấy nàng từ đầu đến chân.

Chủ nhân của giọng nói bước vào, đập vào mắt là bóng dáng mơ hồ bị

bọc kín như bưng dưới người Nhai Xế. Nhìn tình cảnh trước mặt, hắn rất
nhanh hiểu có việc gì đang xảy ra. Bởi vậy, dù ruột gan nóng như lửa đốt
nhưng khóe mắt vẫn mỉm cười: “Việt cô nương cũng ở đây à?”

Không biết cảm nhận của Việt Cẩm thế nào nên Nhai Xế chưa vội đáp

lời. Việt Cẩm vốn đang bị bọc lại như cái bánh nghe thế liền chỉnh sửa lại
váy áo, chui ra ngoài, mỉm cười tỏ ý chào hỏi người mới đến, rồi đi ra
ngoài, mặt không hề đổi sắc.

“Tối ta sẽ đến chỗ nàng.” Nhai Xế nói với theo, rồi chẳng để ý chuyện

nàng không đáp lại, quay người hỏi đại yêu vừa vào: “Chuyện gì?”

Vẻ mặt đại yêu rất cung kính, tiến lên mấy bước khẽ thì thầm vào tai

Nhai Xế.

Sắc mặt Nhai Xế chuyển biến cực kì khó coi, ánh mắt sắc lạnh.

Trời dần chuyển về đêm.

Một khắc trước, đại yêu kia đã cáo lui, tráng hán bước vào phòng Nhai

Xế, thấy hắn đang nhàn nhã nằm trên trường kỉ bên cửa sổ, hai mắt nhắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.