CẨM TÂM - Trang 368

đạo vẫn luôn son sắt, thủy chung. Một câu nói mới nhẹ nhàng làm sao?

Vân Hàn Cảnh cúi đầu: “Đệ tử...”

“Sư tôn, sư huynh!” Việt Cẩm bỗng nhiên đứng bật dậy, ngắt lời Vân

Hàn Cảnh, thản nhiên nói với hai người: “Con cũng biết phương án đó
không hoàn toàn thỏa đáng, nhưng thứ nhất là vì Tiểu Chư Thiên Giới, thứ
hai là vì hồi nhỏ lưu lạc từng bị yêu tộc...” Trên khuôn mặt nàng thoáng
chút bi thương, căm hận, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nói:
“Việc làm thì cũng đã làm rồi, những người khác nếu thật sự có ý kiến thì
cũng là bình thường thôi. Con mặc dù rất hổ thẹn nhưng không hối hận, chỉ
luôn nhớ một câu rằng: Sống trên đời, có những việc nên làm thì phải làm,
những việc không nên làm thì đừng làm.”

Sắc mặt Vân Hàn Cảnh càng lạnh lùng hơn.

Thiên Kiếm chưởng môn lộ vẻ xúc động, cảm thán: “Năm đó trưởng lão

đến muộn, nếu sớm một chút thì con đã không phải chịu nhiều uất ức như
thế.”

“Đều là số mệnh.” Việt Cẩm cười, “Năm đó rốt cuộc đệ tử cuối cùng vẫn

giữ được tính mạng, lại được Thiên Kiếm Môn nhận vào, không phải lo ăn,
lại được theo đuổi con đường trường sinh, cái nào mà chẳng phải là trời cao
ưu ái?”

Vẻ mặt Thiên Kiếm chưởng môn càng dịu dàng hơn, ông đưa cho Việt

Cẩm một miếng ngọc lấp lánh ánh tím rồi nói: “Lúc nãy cho gọi các con
đến thực ra là vì ta vừa nhận được hồi đáp của Tiểu Chư Thiên Giới... Việc
con muốn vào Tiểu Chư Thiên Giới, lần này cuối cùng cũng thỏa nguyện
rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.