CẨM TÂM - Trang 412

“Trên người Bạch Bích có một thứ giống hệt cái này. Hắn đeo nó trên cổ,

là vật bất li thân.” Người đó nói, “Huynh phải lấy nó nguyên vẹn, không sứt
mẻ.”

Nhai Xế vẫn chìm trong im lặng.

Giọng của bóng đen kia bỗng gắt gỏng; “Không làm được à?”

Nhai Xế cười lạnh: “Việc đã hứa với đệ đã bao giờ ta không làm được

chưa? Cho dù có bị cái thứ chết tiệt này xích lại.”

Hắn cử động cánh tay, sợi xích đen sì quấn quanh người động đậy như

một vật thể sống, đồng thời mọc ra hằng hà sa số những cái gai sắc nhọn,
đâm vào người hắn. Máu tươi chảy đầm đìa, chỉ một chốc đã thấm đẫm y
phục, vậy mà hắn chẳng hề cau mày dù chỉ một lần, “Ta nói vào, cũng đã
vào rồi, còn đệ thì sao? Việc đệ hứa với ta thì sao hả?”

Bóng đen kia không nói gì.

Cơn giận bùng lên, Nhai Xế gầm gừ, nghiến răng nói; “Ta cho đệ biết

thân phận của A Cẩm, dặn đệ phải chăm sóc nàng ấy, lúc đó đệ đã đồng ý
với ta rồi, nhưng bây giờ thì sao? Đệ vốn chẳng làm gì cả! Đệ...”

“Sao huynh biết ta không làm gì?” Bóng đen kia đột nhiên ngắt lời Nhai

Xế, “Huynh ở trong này, dù ta có làm bao nhiêu chuyện thì huynh biết được
bao nhiêu chứ?”

Ánh mắt Nhai Xế lạnh đi: “Đệ coi ta là thằng ngốc hay coi Tiểu Cẩm là

ngốc hả? Nếu đệ làm bao nhiêu chuyện thì sao Tiểu Cẩm lại không phát
hiện ra? Nếu nàng ấy biết được điều gì đó thì dù thế nào cũng sẽ không có
bộ dạng như lúc đến gặp ta hôm nay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.