CẨM TÂM - Trang 410

Việt Cẩm và Bạch Ngọc nhìn nhau trong giây lát, ngập ngừng mãi mới

thốt ra một tiếng “Được”.

Bạch Ngọc mặt mày rạng rỡ, bóng đêm mịt mùng không che được ánh

sáng và sức nóng đang tỏa ra từ đôi mắt ấy, nàng ôm chầm Việt Cẩm, vừa
men theo con đường nhỏ đi ra vừa khe khẽ hát thầm. Một cơn gió thổi qua,
trong tiếng xào xạc của rừng trúc, những chiếc lá dài với hai màu xanh,
vàng xen kẽ bay lên, tựa như thoi đưa vây quanh những đốt trúc, rơi xuống
mái tóc đen mượt mà, làm nổi bật bộ bạch sam đang phất phơ bay trong gió,
thẳng tắp tựa trúc, thanh thoát như ngọc.

Bóng người khuất dần trong rừng trúc mênh mông, Việt Cẩm quay trở lại

phòng đang định dọn bàn bỗng đâu lại nhớ đến lời Bạch Ngọc nói.

Có rồi? Việt Cẩm tự giễu, định bụng mặc kệ, nhưng tay trái đã bất giác

ấn lên cổ tay phải. Nàng trợn mắt, môi mấp máy mấy tiếng rồi cố kiên nhẫn
kiểm tra thân thể.

Rất lâu trong mắt Việt Cẩm thoáng thất thần, nàng vung tay, quyết định

kiểm tra lại lần nữa, rồi đột ngột rụt tay lại như phải bỏng, đứng bật người
dậy, làm đổ cả cái ghế sau lưng.

Trong tiếng ghế đổ, Việt Cẩm đứng sững như trời trồng, mặt mày đờ đẫn,

hốt hoảng.

Nàng... nàng có thai rồi?

Không thể nào!

Đây là thạch ốc giam giữ Nhai Xế trong lưu vực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.