Bước chân Việt Cẩm vẫn vững vàng, từng bước, từng bước kéo, hay nói
đúng hơn là lôi Việt Ninh Song đi về phía cánh cửa gỗ gần ngay trước mắt.
Việt Ninh Song bắt đầu cuống quýt: “Khoan đã, từ từ nghe ta nói đã!”
“Việt Cẩm, ta xin tỷ, ta có đồ giao cho tỷ.”
“Ta có đồ giao cho tỷ, ta có thứ mà tỷ muốn, đợi đã, từ từ... hãy nghe ta
nói...”
“Việt Cẩm!” Không biết lấy sức ở đâu, khi chỉ còn cách cửa chừng năm
bước chân, Việt Ninh Song bỗng lấy sức đẩy Việt Cẩm ra.
Việt Cẩm không đề phòng, loạng choạng lùi ra sau, lưng va vào bàn đánh
rầm một tiếng, sau đó là cảm giác đau buốt từ cột sống chạy thẳng lên não.
Nàng phẫn nộ nhìn đối phương, nhưng thấy nàng ta ngã nhào trên sàn, sắc
mặt vàng vọt, khóc thất thanh:
“Ta xin tỷ, xin tỷ hãy cứu huynh ấy, tỷ muốn ta làm gì cũng được.” Nàng
ta tuyệt vọng rồi lại như người chết đuối vớ được cọc, “Bất cứ chuyện gì ta
cũng đồng ý.”
Có thứ chất lỏng lạnh băng từ từ dâng lên trong tim Việt Cẩm. Nàng nhìn
Việt Ninh Song đang quỳ trước mặt, vứt bỏ lòng tự tôn, bất chấp tính mạng
- chỉ vì một nam tử, một nam tử không yêu nàng ta.
Thế còn những thứ khác thì sao? Ví như Việt Thị, ví như yêu tộc, hay ví
như... chính bản thân nàng ta, Việt Ninh Song hoàn toàn không để tâm ư?
Việt Cẩm nghĩ rồi bật cười vì những suy tưởng hão huyền không đúng
thời điểm của mình - đứng ở đây đã không còn là công chúa Việt Cẩm Tâm