CẨM TÂM - Trang 421

“Cô xuất cốc, có phải không?”

Việt Ninh Song mím môi không nói.

Việt Cẩm không diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, dường như là

thất vọng, lại có thể là phẫn nộ, pha thêm chút gì đó chán nản, bất lực: “Cô
bị lợi dụng một lần còn chưa đủ hay sao? Còn tự đưa mình tới cửa để người
ta lợi dụng thêm lần nữa?”

“Ta đâu có.”

“Kiêu Sơn.” Việt Cẩm chỉ nói hai chữ, Việt Ninh Song đang bất bình lập

tức im bặt.

“Xem ra cô cũng biết rồi thì phải. Cô tiếp xúc với gã tu sĩ đó, để hắn ta

thừa cơ ăn cắp tin tức tình báo quan trọng của yêu tộc...”

“Nhưng ta đâu có dẫn hắn vào.” Rốt cuộc, Việt Ninh Song cũng không

nhịn được nữa, liền đứng bật dậy to tiếng với Việt Cẩm, “Rõ ràng là tỷ dẫn
hắn vào, lại còn trách ta không cảnh giác, không đề phòng?”

Bầu không khí bỗng chìm trong im lặng. Tiếng gió bên ngoài rít lên

mạnh hơn, xào xạc len lỏi trong rừng trúc, mênh mang mà trống rỗng.

Việt Ninh Song vẫn chưa quên là mình đang đến cầu xin Việt Cẩm, lời

vừa nói ra, nàng ta đã tức thì hối hận, chỉ là vẫn không chịu nhún nhường
mà thôi. Trong bầu không khí thế này, thời gian dần trôi, Việt Ninh Song
càng thấy thấp thỏm bất an, nhưng khi nàng ta định nói gì đó thì Việt Cẩm
đã quay sang chỗ khác, nói trước: “Cô nói không sai.”

“Gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.