CẨM TÂM - Trang 423

Người bên ngoài có vẻ như không cho người bên trong thời gian hoãn

binh, chỉ nghe tiếng bước chân dừng lại, tiếp đó là giọng uể oải pha chút
mỉa mai, là giọng của Bạch Bích: “Trước phòng của Việt cô nương có thêm
bao nhiêu là pháp thuật cảnh báo công kích, cô nương trốn cái gì vậy?”

Hắn kéo dài giọng, vừa nghe đã biết chẳng có hảo ý: “Hay là đang giấu

gì đó?”

Nghe đến đây, bỗng Việt Cẩm nhìn sang Việt Ninh Song.

Giờ đã là nửa đêm, lúc này hầu hết mọi người đã chìm vào mộng đẹp,

không gian bốn bề tĩnh mịch, Việt Cẩm và Bạch Bích đang đứng cùng nhau
trên một con đường nhỏ, đâu đó có tiếng suối chảy róc rách hòa cùng tiếng
gió vi vu.

Tiếc là hai người chẳng ai có tâm tư thưởng thức.

Việt Cẩm đứng trên bậc thềm ngoài phòng mình, lần đầu tiên có vẻ mặt

lạnh như băng: “Khuya thế này rồi mà Thiếu giới chủ còn đến đây làm gì?”

Đối diện với sự lạnh lùng của Việt Cẩm, Bạch Bích không đến nỗi bị dọa

cho hết hồn, nhưng cũng khá bất ngờ. Ở Tiểu Chư Thiên Giới này, chưa ai
dám đứng trước mặt mà nói với hắn bằng giọng điệu đó.

Vào lúc hắn định lên tiếng thì Việt Cẩm đã đi trước một bước, mỉm cười

nói: “Thiếu giới chủ đang nghĩ xem phải trả lời thế nào ư? Hay là để ta
đoán thử nhé! Thiếu giới chủ nói ta đang giấu ai đó phải không? Nhưng câu
hỏi này chỉ là suy đoán của cá nhân Thiếu giới chủ, lại chẳng hề có căn cứ,
là cái cớ Thiếu giới chủ vừa nghĩ ra để gây phiền toái cho một tiểu tu sĩ nhỏ
bé vừa vào Tiểu Chư Thiên Giới như ta đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.