CẨM TÂM - Trang 424

“Phải rồi, một Thiếu giới chủ cao cao tại thượng sao lại muốn gây phiền

toái cho một tiểu tu sĩ nhỉ?” Việt Cẩm học theo Bạch Bích kéo dài giọng,
sau đó cười mỉa, “Đương nhiên là vì Thiếu giới chủ ấy tuy nói là muốn gió
được gió, muốn mưa được mưa, nhưng lệnh cha khó cãi, bởi vậy đành phải
đá quả bóng này đi, hi vọng những hành động ‘dễ hiểu’ của mình đủ khiến
cho tiểu tu sĩ kia...”

“Việt Cẩm!” Bạch Bích nghiến răng ngắt lời Việt Cẩm, trán đã nổi đầy

gân xanh, hai tay nắm chặt, dường như ngay lập tức sẽ động thủ.

Việt Cẩm dừng một lúc cười lạnh: “Ta nhớ rất rõ tên của mình, Thiếu

giới chủ không cần phải nhắc nhở.”

Bạch Bích hít một hơi thật sâu, đang định lên tiếng thì từ phía sau rừng

trúc có một giọng nói chen ngang, Diệp Ngôn Viễn đang đi về phía hai
người: “Dường như Việt cô nương khẳng định là mình đang giấu ‘người’
thì phải?”

Vẻ mặt Bạch Bích giãn ra, cơn giận ban nãy cũng đã giảm đi một nửa,

phớt lờ ánh mắt Diệp Ngôn Viễn, hắn mỉm cười với đối phương rồi quay
sang Việt Cẩm nói: “Đúng thật, Việt cô nương à, ban nãy ta cũng đâu có nói
cô giấu thứ gì, chính cô cứ khẳng định mình đang giấu người đấy chứ.”

Việt Cẩm nghiêm nét mặt, dường như bỗng mất hứng nói chuyện.

Bạch Bích cười mỉm: “Mặc dù giờ cũng khá khuya rồi nhưng Việt cô

nương không ngại mời chúng ta vào trong uống chén trà chứ?”

Nói xong, hắn nhìn sang Diệp Ngôn Viễn. Diệp Ngôn Viễn im lặng một

lúc như đang cân nhắc gì đó, đoạn khẽ gật đầu với Bạch Bích.

Vẻ mặt Bạch Bích càng thêm cợt nhả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.