CẨM TÂM - Trang 432

Diệp Ngôn Viễn im lặng một lúc buông nhẹ mấy từ: “Quá tàn nhẫn.”

Bạch Bích nghe vậy chỉ im lặng đợi hắn nói tiếp.

“Bất luận là với Yêu vương hay với chính bản thân mình, khi đã hạ quyết

tâm, nàng ta liền xuống tay vô cùng dứt khoát, gọn gàng đâu ra đấy... con
người này thực không thể không đề phòng. Hơn nữa, lần trước dù chúng ta
không bắt được chứng cứ nhưng nhất định nàng ta có giấu gì đó.”

“Ừ.” Bạch Bích khẽ đáp, nhìn xuống đám đông rồi sáp lại gần Diệp

Ngôn Viễn, cười khẽ: “Kết quả cuối cùng sẽ có nhanh thôi, phải nói là ta
cũng hơi đồng tình với gã Yêu vương kia...”

Diệp Ngôn Viễn không nói gì thêm.

Phía bên kia, trong lúc hai người thì thầm to nhỏ không hết chuyện,

không biết từ lúc nào, Bạch Ngọc đã gác cằm lên bả vai Việt Cẩm. Nàng
chọc chọc đĩa Bích Vân lạc nhìn như một đám mây trắng trước mặt, hỏi
Việt Cẩm: “Còn ăn tiếp được nữa không?”

Việt Cẩm nhìn tay Bạch Ngọc rồi lại nhìn đám mây đã bị đâm chọc

không ngừng biến dạng, hỏi khéo: “Nó dùng để chơi à?”

Bạch Ngọc bật cười, ngả ngớn dựa vào người Việt Cẩm, ngáp một cái lại

nói: “Đây là thứ đầu tiên ta ăn khi lên đây.”

Việt Cẩm quay sang nhìn Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc thôi cười, đôi con ngươi vàng nhạt ẩn dưới hàng mi dài

không hiểu sao lại có nét lạnh lùng mà hờ hững: “Hồi đó ta nghĩ, nếu ngày
nào cũng cho ta ăn thứ này thì bảo ta làm gì ta cũng làm hết...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.