CẨM TÂM - Trang 431

“Không có việc gì thì ngươi nhìn cô ấy làm gì?” Diệp Ngôn Viễn hỏi.

Bạch Bích phẫn nộ: “Ta nhìn Việt Cẩm chứ nhìn gì nó.”

“Vậy là cô ấy ra mặt giúp bạn...” Diệp Ngôn Viễn còn chưa nói hết, Bạch

Bích đã nhỏ tiếng, nói với vẻ không thể tin được: “Ta là ca ca của nó!”

Hắn tức tối, “Ngươi tin không, hôm qua nó dám xông vào cung điện của

ta, đập phá hết đồ đạc trong phòng, cảnh cáo ta không được gây phiền toái
cho Việt Cẩm, ta còn chưa tính. Mới sáng ra đã lật đật chạy đến bên cô nàng
Việt Cẩm kia rồi, Đồ khốn kiếp!”

Đồ khốn kiếp kia không biết là chỉ Bạch Ngọc hay Việt Cẩm nữa. Chỉ

thấy Bạch Bích càng nghĩ càng tức, tức đến run người.

“… Chuyện của Bạch Ngọc ngươi cứ từ từ nói với cô ấy, rồi cũng có

ngày xong, bây giờ là chuyện khác.” Dao sắc không gọt được chuôi, Diệp
Ngôn Viễn nhanh chóng chuyển chủ đề.

Quả nhiên, Bạch Bích đã bình tĩnh lại, hắn nhìn Nhai Xế đang đứng sau

đám thị vệ mặc kim giáp, rồi lại nhìn Việt Cẩm ở bên dưới, đoạn hắn cười
lạnh: “Có vẻ nàng ta không coi trọng lắm thì phải.”

Diệp Ngôn Viễn cũng nhìn Việt Cẩm một lát: “Chưa chắc.”

Nghe vậy, Bạch Bích nhướn mày: “Ta bỗng phát hiện ra, ngươi đối xử

với nàng ta hơi khác đấy.”

Tay Diệp Ngôn Viễn vừa khựng lại thì Bạch Bích đã nói tiếp: “Ngươi

chướng mắt với nàng ta hả? Bình thường chẳng mấy khi thấy ngươi đối xử
với một nữ tu sĩ như vậy cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.