CẨM TÂM - Trang 433

Việt Cẩm không lên tiếng.

Bạch Ngọc thở dài, nói với Việt Cẩm mà cũng là nói với chính mình;

“Cô nói xem, nếu chúng ta mãi mãi vẫn như hồi còn nhỏ thì thật tốt biết
bao.”

“... Cái thời đó đã xa mất rồi.” Việt Cẩm nói.

Bởi vậy, dù có đẹp đẽ thế nào thì con người ta cũng không thể quay đầu

lại được.

Bạch Ngọc cười rồi lắc đầu, hồi sau chìa tay trước mặt Việt Cẩm: “Đi

thôi.”

Việt Cẩm không cự tuyệt, nàng nắm lấy bàn tay ấy, cho đến khi... Liên

tiếp những tiếng kêu dồn dập, sau đó là những tiếng hét thất thanh, hoảng
loạn.

Việt Cẩm chấn động, bỏ Bạch Ngọc đứng đó, quay đầu nhìn lên, đập vào

mắt nàng là cái bóng đỏ tươi đang từ từ bước đi trong đám thị vệ mặc kim
giáp.

Một bước, là có một người ngã xuống.

Một bước, dấy lên mưa máu đầy trời.

Huynh ấy đang làm gì vậy? Huynh ấy muốn đi tìm... Bạch Bích? Trong

chốc lát, Việt Cẩm như rơi vào hầm băng.

Đám đông nhốn nháo, lộn xộn, đủ loại âm thanh ồn ào, hỗn tạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.