CẨM TÂM - Trang 436

nhưng làm sao tránh kịp? Thậm chí, còn chẳng kịp đưa tay ra chắn thì đã
nhận ngay một đá vào chính giữa bụng bay ra ngoài, va vào cái cột bằng
bạch ngọc cách đó mười mấy bước rồi ngã lăn ra đất.

Có thứ chất lỏng âm ấm bắt đầu chảy dọc theo hai chân. Cơn đau không

dữ dội, nhưng nhiệt độ cơ thể Việt Cẩm dường như cũng bị rút dần từng
chút, từng chút một theo thứ chất lỏng ấy. Lần đầu tiên nàng có thể cảm
nhận rõ ràng một sinh mệnh chân thực khác đang tồn tại trong cơ thể mình,
dù nó rất nhỏ nhoi, rất yếu ớt.

“Việt Cẩm? Việt Cẩm!” Tiếng gọi lo lắng của Bạch Ngọc vang lên đâu

đây rất gần.

Hốt hoảng ôm lấy bụng, tay chân lóng ngóng không biết làm thế nào, đột

nhiên, Việt Cẩm tỉnh táo lại. Dường như không có thời gian để suy ngẫm
xem nên làm thế nào, trong đầu nàng trống rỗng, theo bản năng túm chặt
phần áo trên bụng, sau đó...

“Việt Cẩm, cô sao thế?” Bạch Ngọc lật đật len lỏi qua đám người, thấy

Việt Cẩm đang quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn,
nàng bèn ngồi thụp xuống định kéo Việt Cẩm đứng lên thì thấy ba đường
ngang bị móng vuốt cào trên bụng Việt Cẩm, máu chảy ròng ròng, chỉ một
chốc đã ướt đẫm cả áo.

Bạch Ngọc biến sắc: “Vết thương của cô!”

Việt Cẩm hoàn hồn, cũng không cần Bạch Ngọc đỡ, thử vài lần rồi từ từ

đứng lên: “Ta...” Nàng khẽ lắc đầu, dường như muốn vứt hết tất thảy những
mịt mờ ấy ra khỏi đầu, “... Ta không sao.”

“Ta đưa cô ra ngoài trước!” Bạch Ngọc dứt khoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.