CẨM TÂM - Trang 437

“Ở đây vẫn chưa kết thúc.” Việt Cẩm tay ôm bụng, hất cằm về phía màn

hỗn chiến đằng xa - lúc này Nhai Xế chỉ cách Bạch Bích chưa đến ba bước
chân, Bạch Bích vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế chủ vị, trông cũng có mấy
phần khí chất trầm ổn.

Bạch Ngọc khinh thường: “Ở đây liên quan gì đến chúng ta. Người có

trách nhiệm phải giải quyết là Bạch Bích, huống hồ chỉ một gã Yêu vương
thì làm nên trò trống gì.” Nói xong bèn mất hết kiên nhẫn kéo Việt Cẩm đi
ra ngoài.

Việt Cẩm không lên tiếng, im lặng đi theo Bạch Ngọc.

Không ngập ngừng, cũng chẳng quay đầu lại.

Hai người đi về phía nam, trên đường gặp vô số thị vệ đang vội vã chạy

về hướng Bích Vân Đài, đợi đến khi đi đến rừng trúc bên ngoài chỗ Việt
Cẩm ở thì Bạch Ngọc không còn chốc chốc lại quay sang nhìn vết thương
trên bụng Việt Cẩm nữa, mà chỉ hận không thể dán được mắt mình lên vết
thương ấy.

Việt Cẩm lên tiếng trước: “Đến đây thôi, ta vào trước đây, bên kia chắc

cũng kết thúc rồi.”

“Ta đi lấy thuốc trị thương.” Bạch Ngọc nói.

“Ta có thuốc rồi.” Việt Cẩm lắc đầu.

“Vậy ta đứng bên cạnh nhìn nhé?” Bạch Ngọc lại đề nghị.

“Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Việt Cẩm từ chối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.