CẨM TÂM - Trang 490

Bóng dáng mờ ảo như sương khói ấy thoáng cái đã mất hút trong đêm

đen. Bạch Ngọc không bỏ đi, nàng vẫn đứng đợi ở đó, chăm chú nhìn
trường thương trong tay như thể đột nhiên nảy sinh hứng thú nghiên cứu
hoa văn trên đó - mãi cho đến khi đằng xa thấp thoáng bóng người.

“Bạch Ngọc, mày đúng là ngốc hết chỗ nói.”

Nàng đành cười khổ một tiếng, dư âm còn vang mãi.

Đây là thời khắc gian nan nhất của Việt Cẩm từ khi sinh ra cho đến giờ.

Sau khi ra khỏi Tiểu Chư Thiên Giới, khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi

chỉ kéo dài trong hai ngày rưỡi. Đến đêm của ngày thứ ba, khi vừa tỉnh
giấc, Việt Cẩm phát hiện từ giới tu đạo cho đến phàm giới, ở mỗi ngóc
ngách từ đường lớn cho đến các hang cùng ngõ hẻm đều dán đầy hình tróc
nã nàng, hệt như nấm mọc sau mưa, giải thưởng hậu hĩnh đến nỗi chính
nàng xem xong phải động lòng.

Việt Cẩm bất đắc dĩ bắt đầu cuộc sống ẩn nấp, chỉ di chuyển vào ban

đêm, nhưng dù vậy, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, nàng vẫn không
tránh khỏi việc chạm mặt với những người đang truy bắt mình.

Những màn chém giết miên man bất tận.

Những ngày tháng ấy, mỗi ngày đều dài đằng đẵng tựa trăm năm, liên tục

tránh cạm bẫy, tránh đuổi giết. Khi thời tiết bất kể nắng ráo hay âm u đều
nhuộm đầy sắc đỏ tươi của máu, khi nàng hết lần này đến lần khác dùng tất
cả thủ đoạn để tìm đường sống từ trong chỗ chết, bỗng dưng nàng thấy hốt
hoảng, nàng bắt đầu nhớ về quá khứ mà không phải nghĩ đến tương lai,
nàng nhớ hồi mình còn là công chúa, nhớ lại lúc mình học nghệ ở Thiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.