Lúc này, Việt Cẩm đang trên đường về nơi luyện kiếm, nghe thấy những
lời đó chỉ cười xòa rồi đi tiếp, lại nghĩ bụng tuy rằng câu nào câu nấy đầy
mùi ganh tỵ, nhưng ít nhất cũng có điểm đúng.
Năm đó quả thực Chấp Kiếm trưởng lão không nên mang nàng về môn
phái. Tiếc thay cho thanh danh một đời của ông.
Đêm đã về khuya, trăng treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa xuống nhân gian
thứ ánh sáng dịu nhẹ, cây cối vì thế cũng nhuốm một màu lạnh lẽo.
Vãn Lan Lâu nằm ở lưng chừng Phi Loan Phong, cách đó mấy bước là
một cánh rừng rậm um tùm, nếu đi sâu vào trong có thể nghe thấy tiếng
nước chảy ầm ầm bên tai. Đó chính là âm thanh của thác nước sâu phía tận
cùng của cánh rừng này.
Bây giờ đã qua giờ Tý, mọi vật đều chìm trong yên tĩnh, nhưng giữa lúc
tất cả đều đang chìm vào giấc ngủ, một con sói thong dong bước về phía
thác nước. Nó cao ngang thân người, lông ánh bạc, con ngươi xanh thẫm,
âm u, lạnh lẽo đến sởn cả gai ốc.
…
Con sói lúc này đang tha một túi trang phục đến bên thác nước. Bởi vì túi
trang phục được nó ngậm trong miệng nên không thấy rõ rốt cuộc là trang
phục gì, nhưng ít nhất nhìn từ màu sắc thì có thể đoán đó là bộ trang phục
cho nữ nhân. Thả bộ trang phục xuống một chỗ khô ráo cách đầm nước sâu
dưới chân thác khoảng chừng hai mét, con sói bước đi không một tiếng
động, linh hoạt, nhẹ như mèo, sau khi nhìn cảnh giới khắp xung quanh một
lượt, bỗng nó ngẩng đầu, hướng về phía mặt trăng, tru lên một tiếng thật
dài.