Rồi có tiếng xé nước rào rào vọng tới, chỉ thấy một bóng đen bay từ dưới
đầm lên rồi chuyển hướng đột ngột giữa không trung, kéo theo một chuỗi
hạt nước trắng xóa. Cuối cùng bóng đen đó nhẹ nhàng hạ xuống bên đầm
nước.
Con sói vốn đang hung tợn lạnh lùng bỗng mở miệng như cười ngô nghê,
nhảy phốc lên, đè người kia xuống đất, không ngừng hít hà, cái đuôi ngoe
nguẩy, trông nó lúc này vô cùng thân thiết đáng yêu.
Bóng người bay từ đầm nước ra chính là Việt Cẩm. Người còn đang ướt
đã bị con sói đè ngã xuống đất, nhưng nàng không hề giận, chỉ xoa đầu nó
rồi nói: "Được rồi, dậy đi nào, mới có mấy ngày không gặp thôi mà, mày có
thích cánh rừng này không? Tao thấy tinh thần mày hôm nay... Ồ, Huyền
Xung quan ải trưởng, kiếm túng xuất Lăng Hư?" Nói mãi bỗng Việt Cẩm
nhập thần lúc nào không hay, rồi buột miệng thốt lên một câu quan trọng
trong pháp quyết mà nàng đang tu luyện, cũng chính là cửa ải mà nàng mãi
chưa đột phá qua được.
Vừa nói đến đây, Việt Cẩm bỗng quên hẳn việc con sói còn đang đè lên
người mình, giơ tay khẽ thi triển theo tâm pháp: "Rõ ràng là thế này, sao
lại..."
Con sói đang quấn quýt quanh Việt Cẩm thấy nàng không để tâm đến
mình, cảm thấy có phần bất mãn, nó đứng bật dậy, tức giận gườm gườm
nhìn Việt Cẩm, hy vọng nàng có phản ứng gì đó đáp lại, nhưng chẳng có bất
cứ phản ứng gì. Thế là từ bất mãn tăng lên thành phẫn nộ, con sói nghiến
răng, thò móng chụp về phía trước, hòng đánh bạt bàn tay đang thi triển
pháp quyết của Việt Cẩm.
Khoảnh khắc đó, trong rừng bỗng vang lên một giọng nói có phần uể oải:
"Rõ ràng là như thế ư? Rõ ràng phải là thế này chứ!"