CẨM TÂM - Trang 60

Nam tử kia tức thì hiểu ra, hắn cúi xuống nhìn chiếc áo ở trên mặt đất,

đúng là nó gần với hắn hơn. Nhưng dù là thế.... sao trên đời lại có một cô
nương có thể tùy tiện sai bảo người không quen biết như thế chứ. Không
những thế, người nàng sai lại là người trước đó còn nhìn thấy nàng để lộ da
thịt... Thôi được, dẫu rằng váy áo vẫn trên người, không phải là để lộ da thịt
thế nhưng đường cong cơ thể cũng lộ hết cả rồi. Chẳng phải người ta vẫn
nói nữ tử đến tay cũng không để người khác chạm vào hay sao? Phản ứng
của nàng ta xem ra quá trấn tĩnh thì phải?

"Đa tạ." Việt Cẩm lên tiếng.

Nam tử ma mị đưa áo ngoài cho Việt Cẩm, lẳng lặng nhìn nàng ung dung

phủi áo rồi lại ung dung mặc vào, thời khắc đó gã nam tử có cảm giác như
bản thân hóa thành một kẻ hầu. Đương nhiên, chuyện nàng sai hắn không
quan trọng, vấn đề là cớ sao hắn theo lời sai bảo ấy mà răm rắp nhặt áo lên
đưa nàng như một kẻ hầu thật sự?

Đột nhiên thấy ngứa răng, hắn liền nghĩ liệu có nên thừa dịp đêm trăng

vắng vẻ, dứt khoát ra tay giải quyết luôn nàng đi, vậy là xong chuyện...

Bỗng ánh mắt hắn tập trung vào phần chân áo ngoài của Việt Cẩm. Trong

lòng hắn có chút hoài nghi là hắn nhất thời nhìn lầm hay... hắn nhìn thêm
vài lần nữa cho chắc, sau đó mới từ tốn cất giọng...

"Váy của nàng?" Hắn chỉ vào váy Việt Cẩm, cố nén cười, vẻ mặt kì quặc

hết cỡ.

Việt Cẩm có chút bồn chồn, ngó xuống nhìn một lượt, sau đó...

Việt Cẩm lúc này mới hay chân váy của mình đã bị xé te tua nhiều mảnh:

từ đầu gối trở xuống, chiếc váy đẹp đẽ đã thành rất nhiều dải nhỏ lơ thơ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.