kiếm trên tay hắn không gặp bất cứ trở ngại nào, và hơn hết là bởi cái lạnh
lẽo đột ngột lao tới phía sau gáy.
Hai mắt Tả Ngôn Chấp bỗng trợn trừng.
Sương trắng tan đi, trên đài lặng ngắt, tiếng nước tí tách nhỏ giọt cũng
bởi vậy mà nghe càng rõ.
Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí. Là máu trên người Việt Cẩm,
trán, má, cánh tay, chân, và cả ngực... Thanh Băng Lam trường kiếm đã
đâm vào ngực Việt Cẩm, xuyên qua sau lưng.
Thứ chất lỏng màu đỏ tươi ấy tràn ra từ miệng vết thương, chảy dọc theo
thân Băng Lam kiếm, từng giọt, từng giọt tí tách, càng lúc càng nhiều,
chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã xuất hiện một vũng máu nhỏ.
Tả Ngôn Chấp cuối cùng cũng động đậy. Hắn nắm chặt trường kiếm
trong tay, đầu khẽ nghiêng. Một tia máu đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.
Tả Ngôn Chấp bất chấp vết thương sau gáy, nhìn trường kiếm đang gác
trên cổ mình, rồi lại cúi đầu nhìn trường kiếm trong lay, cuối cùng, hắn
ngẩng đầu nhìn Việt Cẩm đang đứng trước mặt.
Việt Cẩm cười. Trong đôi đồng tử đen như mực lóe lên sự sắc bén đến
rợn người, sự sắc bén ấy không lạnh lẽo như băng, nhưng so với cái lạnh
của băng thật khiến người ta cảm thấy bức bách khó chịu hơn nhiều. Bởi cái
lạnh đó như tích tụ từ tất cả tảng băng trầm tích cộng lại, lại có thêm sự cố
chấp và nóng bỏng thiêu đốt.
Tả Ngôn Chấp thấy người trước mặt bắt đầu ho, mỗi lần ho đều phun ra
máu.