CẨM TÂM - Trang 72

Hắn còn nghe thấy một câu, nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, vương vấn vào tận

cốt tủy:

"Ngôn sư huynh, huynh chết rồi!"

Trên đỉnh Thiên Đô lặng ngắt như tờ, trong đám người chăm chú theo

dõi trận tỷ thí, có người thì nghi hoặc, có người thì khâm phục, nhưng tất cả
đều không hẹn mà cùng im lặng, nín thở chờ đợi. Bỗng một giọng nói lạnh
lẽo phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

Sắc mặt Vân Hàn Cảnh bình thản như mặt nước tĩnh lặng, không thấy

hắn làm động tác gì, chỉ thấy hắn bay lên, cách mặt đất khoảng một trượng,
rồi phất tay áo một cái đánh nát thanh kiếm đang gác sau gáy Tả Ngôn
Chấp của Việt Cẩm ra, đồng thời cũng làm chấn gãy Băng Lam trường
kiếm đang đâm ngang ngực Việt Cẩm của Tả Ngôn Chấp.

Việt Cẩm lảo đảo, lùi ra sau mấy bước, cố nén để không nôn ra máu.

Ánh mắt Vân Hàn Cảnh sắc như lưỡi dao, lạnh lùng nhìn thẳng vào Việt

Cẩm và Tả Ngôn Chấp: "Hai người các ngươi làm gương cho đệ tử ngoại
môn thế này đấy à?"

"Đại sư huynh." Hứa Đình Viễn đứng bên cạnh Vân Hàn Cảnh nãy giờ,

khẽ lên tiếng nhắc nhở, ý muốn bảo Vân Hàn Cảnh đừng nghiêm khắc quá.

Ánh mắt Vân Hàn Cảnh dừng lại trên người Hứa Đình Viễn, không sắc

bén, thậm chí không nghiêm khắc như khi nhìn Việt Cẩm, nhưng Hứa Đình
Viễn lại có cảm giác như bị tạt một thùng nước lạnh giữa ngày đông giá rét,
lạnh từ đầu đến chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.