CẨM TÂM - Trang 74

ánh sáng băng lam lưu luyến, quấn quýt Tả Ngôn Chấp một lát rồi tan biến
vào hư không. Tả Ngôn Chấp lạnh nhạt nói: "Thua là thua, không có thứ
gọi là may mắn. Đồng ý là đồng ý, không có chuyện nói đùa. Ta đã nói sau
này thấy ngươi sẽ thối lui ba xá, đợi đóng cửa kiểm điểm xong, chỉ cần
ngươi còn ở trong môn ta sẽ không trở lại. Chỉ có điều, ba năm sau ngươi
có dám cùng ta đấu một trận hay không?"

Nói đến câu cuối cùng, ngữ điệu cùng sắc mặt Tả Ngôn Chấp cực kỳ

nghiêm túc.

Việt Cẩm gật đầu nhẹ đáp: "Sư huynh có lời, sư muội đương nhiên xin

tuân mệnh."

Nghe câu trả lời, Tả Ngôn Chấp đáp một tiếng "Được", rồi cầm trường

kiếm chỉ còn mỗi chuôi, một mình bước từng bước xuống núi.

Đám đông sau đó cũng tự nhiên giải tán.

Ở một góc khuất không ai chú ý, Hứa Nham nhìn Việt Cẩm đang đứng

trên đài rồi lại nhìn Tả Ngôn Chấp đang từng bước di dời xuống núi, quay
sang nói khẽ với nữ tử đứng cạnh: "Sau này đừng có dây vào ả ta."

Nữ tử đứng cạnh hắn nghe vậy kinh ngạc kêu lên: "Sư huynh!"

Hứa Nham không nhìn nữa, trầm tư giây lát, một hồi sau hắn mới cất

giọng nói: "Mức độ lời đồn lần này chắc vẫn nằm trong phạm vi có thể tha
thứ. Muội không cần thêm động tác gì nữa đâu, chỉ cần làm như không có
chuyện gì, sau này cũng coi như không quen ả ta là được."

Nữ tử đứng cạnh Hứa Nham chính là người đi cùng hắn tới gặp Việt

Cẩm lần trước, sắc mặt nàng ta thoáng thay đổi, nói: "Muội chỉ là bất bình
thay cho huynh. Năm đó huynh chiếu cố ả ta như thế, ả..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.