CẨM TÂM - Trang 96

Nhai Xế có cảm giác như Việt Cẩm thoáng sững sờ, nhưng khi hắn nhìn

sang nàng thì chỉ thấy nàng khép hờ mắt, vuốt lại mấy sợi tóc và cả góc áo
bị gió thổi tung, sau đó nhẹ cười.

Dường như có thứ gì đó khẽ nổ bên tai. Nhai Xế giương mắt nhìn nhưng

chỉ thấy nơi sơn dã mênh mông, tất cả mọi âm thanh đều biến mất. Trước
mặt hắn chỉ còn lại một người. Chỉ còn lại một người, tách biệt với cả thế
gian.

"Không, ta vốn muốn giết hắn."

Khoảnh khắc đó, Nhai Xế muốn đưa tay chạm vào nụ cười trên khóe môi

của nàng. Không phải vì nó quá đẹp, mà vì nụ cười đó quá phức tạp. Đây
chẳng phải là nụ cười lúc nàng kể chuyện về các huynh trưởng mình hay
sao? Nhai Xế bỗng nhớ ra.

Cũng cười hờ hững như thế, cũng với vẻ mặt bình thản không vui, không

giận như thế, song thực tế lại như chất chứa một nỗi đau thương, nhưng nếu
nhìn kĩ lại thì dường như phát hiện ra nỗi đau thương ấy chẳng qua chỉ là
một cái mặt nạ mà nàng đã chuẩn bị ổn thỏa từ rất lâu rồi, và chỉ đợi đeo
lên... Và rồi bất kì ai cũng đều không biết trong lòng nàng rốt cuộc đang
nghĩ gì, đang có cảm giác thế nào.

Bỗng có thứ âm thanh trong trẻo hòa vào tiếng xào xạc của gió.

Nụ cười trên khuôn mặt Việt Cẩm đã nhạt đi: "Đại sư huynh đến rồi, ta

phải quay về đây. Lần sau nếu còn có cơ hội sẽ nói chuyện nhiều hơn."

Nhai Xế không có phản ứng gì.

Việt Cẩm gật đầu thay lời chào, cũng không lãng phí thời gian, đi lướt

qua Nhai Xế chạy thẳng về hướng trấn Lạc Phượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.