áo, nhưng khí thế đã bày ra ngay lập tức.
Qua hồi lâu, Ngôn Hâm mới ló khuôn mặt tái nhợt ra ngoài, dáng vẻ
mất tự nhiên, ấp úng nói: "...... Anh có thể giúp em mua..."
"Cái gì?" Hà Nhất Triển nhíu chặt mày.
Ngôn Hâm cắn môi dưới, kẹp chặt hai chân lại đề cao âm lượng:
"Giúp em mua... băng vệ sinh..."
Đầu óc đang vận hành nhanh chóng của Hà Nhất Triển tạm dừng hai
giây, bừng tỉnh nhìn Ngôn Hâm, mất tự nhiên ho khan vài tiếng, "Dì cả
tới?"
"...... Mau đi đi!!" Cô sắp mất mặt chết rồi.
"Ừ, ừ!"
Nghe tiếng mở cửa đóng cửa bên ngoài vang lên, Ngôn Hâm ngồi trên
bồn cầu, nghĩ thầm mọi trò hề đều bị Hà Nhất Triển thấy hết rồi, sau này
sao cô còn giả vờ đáng thương được nữa!
Phụ nữ càng thần bí càng có thể khiến đàn ông sinh lòng hiếu kỳ.
Hiện tại Ngôn Hâm chỉ muốn tự bóp chết mình, vô cùng xấu hổ và
giận dữ.
Hoan ái suốt đêm cộng thêm tới kỳ sinh lý làm Ngôn Hâm mơ màng
buồn ngủ. Một lát sau bên ngoài truyền đến tiếng vang, cửa bị gõ vài cái, cô
mới ngẩng cái đầu nặng trịch lên, thấy Hà Nhất Triển cất bước tiến vào,
đưa ra một cái túi to, còn không vui nhéo mặt cô: "Sao sắc mặt em lại kém
thế?"
Cô mở túi ra, có mấy bịch băng vệ sinh, nội y, thậm chí đến thuốc bảo
dưỡng nơi riêng tư cũng có....... Mặt cô ửng đỏ: "...... Cảm ơn."