CAM TÂM TÌNH NGUYỆN LÊN THUYỀN GIẶC - Trang 179

Cô không thích không khí mất tự nhiên thế này, nhưng lại không có

cách nào xoay chuyển, hận hơn chính là cô không dám hỏi.

Sống hai mươi lăm năm, lần đầu tiên Ngôn Hâm hận suy nghĩ tiêu cực

của mình.

Khi xuống xe, Hà Nhất Triển lại ấn cô xuống ghế, hôn vừa thong thả

vừa ôn nhu, tay cũng chỉ là nhẹ nhàng xoa eo giúp cô thả lỏng. Đến khi
Ngôn Hâm chịu không nổi, hừ một tiếng, anh mới buông cô ra.

"Anh đừng lo lắng." Ngôn Hâm ôm cổ anh, chỉ nói một câu như thế.

Cô cũng không biết mình muốn Hà Nhất Triển đừng lo lắng cái gì.

Hà Nhất Triển hôn chụt lên môi cô, "Anh biết rồi."

Nhìn Ngôn Hâm vào nhà, cho đến khi tầng một sáng đèn, Hà Nhất

Triển mới lấy di động ra, đầu kia điện thoại nhanh chóng có người nghe
máy, là một giọng nữ rất vui vẻ:

"James!"

------------

Gần đây Hà Nhất Triển rất ít khi ăn cơm ở nhà Ngôn Hâm vì rất nhiều

bữa tiệc lớn bé cần anh có mặt. Nhưng anh vẫn sẽ tự mình đưa cô về nhà,
theo cô lên lầu chào hỏi ba mẹ Ngôn rồi mới về.

Lúc này, Ngôn Hâm đang ngồi ở bàn ăn cùng ba mẹ xem TV.

Hâm Hâm à." Ba Ngôn kêu lên một tiếng, chỉ vào một người mặc

quần là áo lượt trong TV.

Hình như ba vừa mới... nhìn thấy Hà tiên sinh."

"Mẹ cũng thấy." Mẹ Ngôn cũng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.