ôm cô thật chặt. Hai tay anh run run, dồn hết sức nói ── "Ôm chặt lấy
anh!"
Ngôn Hâm đáp lại, ôm siết lấy eo anh, hai chân cũng quấn lấy chân
anh, rúc vào trong lòng anh.
"Anh... hình như anh đang đứng trên đỉnh núi......"
"Phụt... Đây là cách hình dung gì vậy......" Ngôn Hâm đẩy đẩy ngực
anh. Bên tai cô là tiếng tim đập vừa nhanh vừa mãnh liệt, khiến cô không
nhịn được phải bật cười.
"Anh... Anh sẽ đối tốt với em suốt đời... Em muốn gì, anh đều cho
em!" Những câu nói lãng mạn cảm động trong đầu đều không dùng đến,
anh giống như một tên ngốc nói chuyện lắp ba lắp bắp, hoàn toàn không
còn dáng vẻ khôn khéo thường ngày.
Anh trao lời thề tình yêu với cô gái nhỏ trong ngực, tự biến mình
thành tên ngốc không có cô thì không sống nổi.
"Chính miệng anh nói nhé, em sẽ ghi âm làm bằng chứng!"
"Được!" Hà Nhất Triển ngơ ngác gật đầu, tay phải cầm di động.
"Ai da! Anh đúng là ngốc, uống rượu hay uống thuốc ngốc vậy chứ?!"
Ngôn Hâm chặn tay anh lại. Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Hà Nhất Triển,
những buồn bã trong lòng nháy mắt tiêu tan, cô cười vui vẻ.
Nhiều năm sau, đến khi tóc đã bạc, mắt không còn tinh, anh vẫn nhớ
rõ đêm nay tiểu tâm can của anh cười lộng lẫy động lòng người đến mức
nào. Mỗi lần nhớ tới, đều khiến anh lệ nóng doanh tròng.
"Bảo bối..." Hà Nhất Triển hôn lên trán Ngôn hâm, nhỏ giọng nói:
"Anh cũng yêu em......"