CAM TÂM TÌNH NGUYỆN LÊN THUYỀN GIẶC - Trang 211

“Sau này có con ở đây, tuyệt đối sẽ không làm cô ấy phải nước mắt,

nhưng mẹ à,” thân hình cao lớn của Hà Nhất Triển đứng trong phòng bếp
nhỏ hẹp trông càng uy thế bức người. Bộ tây trang chỉnh tề tôn lên khí chất
lịch thiệp được tu dưỡng từ nhỏ, đôi mắt sắc bén sáng ngời của anh nhìn
thẳng mẹ Ngôn, “Tiểu Hâm đã lớn, đã có thể bảo vệ ba mẹ, cũng biết nhận
sai. Dù cô ấy không hiểu chuyện, nhưng cũng biết trách nhiệm của mình,
cho nên cô ấy cố gắng tự lập, không để người khác lo lắng cho mình. Cô ấy
muốn chứng minh mình cũng có thể chăm sóc người khác.”

“Mẹ, nơi này vĩnh viễn là nhà của Ngôn Hâm. Con yêu cô ấy, cho nên

nơi này cũng là nhà của con. Ba mẹ cũng là người nhà của con, cha mẹ con
nhất định cũng rất vui khi có được đứa con tri kỷ hiểu chuyện như Tiểu
Hâm.” Hà Nhất Triển tự tin nói.

“Con bé ngang bướng như thế …”

“Có con ở đây, cô ấy vĩnh viễn có thể ngang bướng.”

Lúc Hà Nhất Triển lái xe về nhà, Ngôn Hâm ngồi ở ghế phó lái luôn

hướng mặt ra ngoài cửa sổ. Đến nơi, anh ôm cô xuống xe, đầu cô liền dựa
vào ngực anh không chịu ngẩng lên. Hà Nhất Triển thở dài, theo thói quen
ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ nói: “Em như vậy làm sao anh đưa em đi Anh
được?”

“Không phải anh nói sẽ chăm sóc em sao?” Giọng nói rầu rĩ bật ra.

“Cho nên đừng khóc, nước mắt của em đều rơi hết vào trong lòng anh,

anh sắp bị bỏng nặng rồi nè.”

“Ai khóc chứ!” Vừa mở miệng là giọng nói nghẹn ngào, Ngôn Hâm

nhanh chóng dùng tay bịt mắt mình lại. Vốn dĩ cô không muốn khóc đâu,
nhưng anh vừa nói như vậy, nước mắt giống như cuồng phong tháng tám,
tới vừa nhanh vừa vội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.