"Anh không muốn thừa nhận đâu, nhưng họ đúng là cha mẹ anh." Hà
Nhất Triển nhàn nhạt nói.
"Rất tốt... Cũng giống anh." Thấy Hà Nhất Triển nhìn qua, Ngôn Hâm
mỉm cười: "HOT."
"Anh có thể HOT hơn." Trong khoang xe chật chội, lời anh nói chính
là thuốc trợ tình tốt nhất.
Ngôn Hâm thông minh không nói tiếp, quay đầu thưởng thức phong
cảnh bên ngoài.
Quả nhiên vừa đến chỗ ở, Hà Nhất Triển đã cho cô một nụ hôn nồng
nhiệt. Ngôn Hâm đẩy anh sang một bên trốn tránh, "Tắm rửa trước, tắm rửa
trước! Em ngồi máy bay lâu quá, sắp mệt chết rồi."
Hà Nhất Triển nghe lời, phòng tắm to như vậy, họ có thể tắm cùng
nhau.
Tay Ngôn Hâm vịn vào bồn tắm, trong tấm gương mờ hơi nước có thể
nhìn thấy hai thân ảnh triền miên. Miệng cô dật ra tiếng rên rỉ yêu kiều, hai
bầu vú mềm mại đong đưa, chân phải gác lên bệ. Người sau lưng liên tục
hỏi: "Còn muốn không? Thoải mái không? Hử? Bảo bối...?"
"Anh... nhẹ chút, làm em đau quá......" Hai bầu ngực mềm của cô bị
một tay anh bóp chặt, đầu vú cương cứng ma sát với lòng bàn tay thô ráp,
làm cô thêm động tình.
"Chỗ nào đau?" Hôn lên tấm lưng bạch ngọc, anh nhấc cả người cô lên
bệ. Ngôn Hâm đưa lưng về phía Hà Nhất Triển, mông nhếch lên, tiện cho
anh ra vào.
"Anh chậm một chút... Đầu gối đau......"