CẨM Y XUÂN THU - Trang 112

Nói xong y xoay người đi, cũng không nhìn Dương Ninh.

Dương Ninh hơi giật mình, nghĩ thầm vị lão huynh này tư chất đúng là

kém, lập tức cúi đầu, liền hiểu mình đang mặc trên người quần áo của một
kẻ ăn mày, cũng khó trách vị lão huynh kia nhìn thấy liền xua đuổi. Đương
nhiên là cho rằng có người tới ăn xin.

- Đại thúc, ta muốn hỏi thăm chút chuyện.

tất nhiên Dương Ninh sẽ không rời đi, ngược lại lại tiến lên hai bước:

- Mấy ngày vừa rồi có một tiêu đội đi qua chỗ này phải không? Đây là

hướng đi Kinh thành?

- Nói thừa.

Lão nghiêng đầu lại, tức giận nói:

- Nếu ngươi biết được quan đạo có thể đi tới Kinh thành, thì sao lại

không có đoàn xe đi qua? Mỗi ngày đi qua đi lại bao nhiêu đoàn xe , chẳng
lẽ ta còn phải nhớ từng cái là cái nào là thương nhân, cái nào là tiêu đội à?

Người đàn ông này có tính tình hơi khó chịu, Dương Ninh cũng lơ đễnh,

lại cười nói:

- Vậy có thể cho uống miếng nước không? Tại hạ khát quá.

- Muốn uống nước đương nhiên là có thể, chẳng những có nước, mà còn

có trà.

Người đàn ông nọ liếc xéo Dương Ninh, cười mà như không nói:

- Chỉ cần trên người có tiền, còn có thể cho ngươi ít đồ ăn đó.

Giọng lão chưa dứt, chợt nghe tiếng một nữ nhân nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.