CẨM Y XUÂN THU - Trang 137

Bất quá lão gia hỏa này quả thực làm cho người khác chán ghét, cả quỷ

cũng không tin lão ta sẽ mang theo chính mình rời khỏi núi rừng. Ngược lại
một khi lão gia hỏa này khôi phục nguyên khí còn mang đến cho mình
phiền toái lớn. Tất nhiên Dương Ninh không muốn bị lão gia hỏa này
khống chế. Khi thấy lão ta vẫn không nhúc nhích dường như đã ngủ thì hắn
muốn nhân cơ hội tốt này để rời đi.

Ngưu Đầu lĩnh liên miên chập chùng, Mộc lão lại có thương thế trong

người. Nếu bây giờ hắn rời khỏi thì Mộc lão căn bản không có khả năng
tìm thấy hắn.

Hơn nữa trong lòng Dương Ninh lúc nào cũng nhớ đến an nguy của Tiểu

Điệp, tự nhiên không thể tiếp tục trì hoãn .

Hắn nhẹ nhàng di chuyển chân tay đi ra ngoài động, khi hắn vừa mới

bước ra cửa động thì ngay lập tức liền cảm thấy một vật đánh vào đầu gối
của mình khiến toàn bộ chân tay của hắn tê rần, cứng ngắc, không thể động
đậy.

Cả người hắn chấn động, lại nghe thanh âm của Mộc lão từ sau lưng

truyền đến:

-Ngươi muốn rời khỏi sao.

- Mộc lão, lão hiểu lầm rồi.

Dương Ninh phản ứng cực nhanh, cười nói:

-Ta thấy lão bị thương nên muốn tìm chút nước cho lão uống, thuận tiện

tìm xem có trái cây gì không để cho người ăn bổ sung dinh dưỡng. Lão bây
giờ bị thương không thể không bổ sung dinh dưỡng được.

Vừa rồi, rõ ràng thấy lão già này chợp mắt, mục đích đúng là để khảo

nghiệm xem hắn có mặc kệ lão ta hay không. Dương Ninh cảm thấy hoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.