CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 197

binh bất động, còn cửa hàng bánh duy nhất trong thị trấn do
một người Hồi làm chủ đã bị đốt trụi.

“Lúc này bánh mì còn hiếm hơn vàng,” Ashraf nói. “Loạn

quá. Những người này đã chung sống với nhau biết bao nhiêu
đời nay, cùng cười cùng khóc. Thế mà giờ lại thành ra nồi da xáo
thịt.” Hôm ấy anh không động tay làm gì hết, chỉ đứng hàng giờ
liền nhìn trân trối ra con phố hoang vắng bên ngoài ngưỡng
cửa, như thể đang chờ thứ gì đó rất khủng khiếp hiện hình.

“Chú Ashraf, cơm dọn ra rồi đấy ạ,” Narayan nói, để đáp lại cử

chỉ ra hiệu của chị Mumtaz. Cả ngày nay chồng chị chưa ăn gì.
Chị chỉ mong anh chịu vào ăn tối cùng cả nhà.

“Có chuyện này anh phải nói với em,” anh nói với chị

Mumtaz. “Và cả hai cháu nữa,” anh quay sang Ishvar và
Narayan.

“Anh vào đi, cơm dọn ra rồi, để sau hẵng nói chuyện,” chị nói.

“Hôm nay chỉ có cháo đậu với bánh chapati thôi, nhưng ít ra
anh cũng phải ăn lấy một tí.” Đoạn chị bắc chiếc nồi trên bếp
xuống.

“Anh không đói. Em với các con cứ ăn đi,” Ashraf vừa nói vừa

lùa bốn đứa con về phía mâm cơm. Cả mấy đứa đều ngập
ngừng, chúng đã nhận thấy thái độ lo lắng của bố mẹ. “Cả hai
cháu nữa, ra đi.”

“Tôi khổ công nấu nướng là thế mà ngài hoàng thân-quốc

thích chẳng chịu động đến một ngón tay vào bữa tối,” chị
Mumtaz rên rỉ.

Với tâm trạng hiện thời của anh, câu than thở thường ngày

của chị bỗng thành ra ngoa ngoắt đảnh ác. Anh sẵng mồm quát
chị, một việc anh hiếm khi làm. “Thế cô bảo tôi phải làm gì nếu
tôi không đói? Buộc đĩa vào bụng chắc? Thỉnh thoảng nói cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.