CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 260

“Tiền là vấn đề với tất cả mọi người,” Navalkar nói. “Trừ phi

anh là chính trị gia hoặc dân chợ đen.”

Khi tràng cười miễn cưỡng chấm dứt, Ishvar mới nói: “Bắt trả

trước thì kẹt cho chúng tôi quá.”

“Chẳng lẽ hai người không có nổi một trăm rupi ư?” Nawaz

hỏi, cơ hồ không thể tin nổi.

“Đấy là tại bà thuê thợ may. Bà ta bảo chúng cháu phải tự

mang máy may đến. Mà chúng cháu chỉ còn vừa đủ tiền để đặt
cọc thuê máy. Mấy tháng vừa rồi, công ăn việc làm chả có,
chúng cháu phải ăn lạm vào và…”

“Rõ đồ vô tích sự!” Nawaz nhổ toẹt, mắt thấy mười mươi kế

hoạch của mình hòng tống cổ hai bác cháu đang dần tiêu ma.
“Sao lại phí phạm tiền của như thế chứ!”

“Nếu chúng cháu có thể ở lại chỗ chú thêm ít lâu,” Ishvar nài

nỉ, “chúng cháu sẽ tiết kiệm được đủ tiền…”

“Các người tưởng ngôi nhà này đợi được các người chắc?”

Ông ta gầm gừ, và Navalkar lắc đầu lia lịa như thể đã hẹn từ
trước.

Vẻ tuyệt vọng, Nawaz quay sang ông kia. “Anh Navalkar, anh

có thể châm chước cho chúng tôi được chăng? Hôm nay cứ đặt
trước hai nhăm rupi đã, tôi sẽ chi. Số còn lại, mỗi tuần hai người
này sẽ trả hai nhăm rupi.”

Navalkar mím môi, răng hàm dưới nhấm nhấm đầu ria mép.

Đoạn ông ta đưa đốt ngón tay vuốt lại những sợi râu ướt nước
dãi. “Chỉ ưu tiên mình anh thôi đấy. Vì tôi tin anh.”

Nawaz vội vàng xỉa tiền ra đếm đủ trước khi bất cứ bên nào

kịp thay đổi ý kiến. Họ quay về chỗ cái lán đầu tiên, Navalkar

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.