CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 302

“Bắt lấy thằng lái xe! Đừng để nó thoát! Tẩn cho thằng khốn

một trận!”

Ngại ngùng vì đã lỡ khuấy động quá nhiều sự quan tâm

không cần thiết, Om đứng dậy, kéo lê chiếc xe đạp theo sau.
Khuỷu tay cậu bị xước, một bên đầu gối thâm tím, nhưng về cơ
bản vẫn lành lặn.

Giờ đến phiên người tài xế. Ông ta hùng hổ chui ra khỏi xe,

nơi mà vừa mới đây ông ta còn ngồi rúm ró. “Mắt mũi để đi đâu
đấy?” Ông ta quát lên. “Mày không nhìn thấy đường à? Mày làm
hư hại tài sản của người ta rồi, thấy chưa!”

Một tay cảnh sát chạy đến và hỏi han các hành khách ngồi

trên xe bằng giọng ân cần nhất trần đời. “Mọi người có sao
không, thưa ngài?” Om nhìn lảng đi, phần choáng váng, phần
sợ hãi. Liệu những kẻ gây tai nạn có bị tống vào tù không? Ngón
tay cậu lại bật máu, giần giật như điên.

Một người đàn ông diện bộ âu phục kiểu đi săn màu đỏ son

đang ngồi tịt ở ghế sau xe bỗng xỉa ví ra. Ông ta giúi cho tay
cảnh sát ít tiền, rồi ra hiệu cho gã tài xế tới gần cửa sổ. Gã tài xế
bèn nhét thứ gì đó vào tay Om. “Thôi đi đi! Cẩn thận kẻo có ngày
chú mày làm chết người đấy! Trời cho đôi mắt thì phải dùng
chứ!”

Om nhìn xuống thứ đang nằm gọn trong lòng bàn tay run

rẩy của mình: năm mươi rupi.

“Mau lên, thằng dở hơi kia!” Tay cảnh sát quát. “Dựng xe lên

để lấy đường cho người ta đi nào!” Đoạn hắn vẫy cho chiếc ô tô
đi qua với tư thế chào hỏi cung kính nhất dành cho VIP.

Om dắt chiếc xe đạp vào lề đường. Chiếc ghi đông bị nghiêng

lệch hẳn đi, hai thanh chắn bùn còn rung lắc dữ dội hơn cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.