CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 314

trong lớp vữa lở lói, trong những mảnh vá víu trên cổ và tay
chiếc áo cô mặc.

“Nếu mệt, cháu cứ đi ngủ trước đi, đừng đợi dì,” cô nói.

Cho đó là một câu đuổi khéo, cậu bèn lui về phòng mình –

phòng của cô, cậu nghĩ với cảm giác có lỗi – và ngồi lắng nghe
những tiếng động vẳng ra từ phía trong nhà, cố đoán xem cô
đang làm gì.

Trước khi lên giường đi ngủ, Dina mở vòi nước trong bếp để

nhờ dòng nước đầu tiên chảy xuống đánh thức vào sáng mai. Cô
nằm thao thức một lúc, nghĩ về người khách trọ của mình. Ấn
tượng đầu tiên rất tốt. Cậu không hề có vẻ gì là đỏng đảnh khó
chiều, nhã nhặn, lễ phép, và hơi ít nói. Song biết đâu hôm nay
cậu đang hơi mệt, mai cậu sẽ hoạt ngôn hơn chăng.

Maneck ngủ không yên. Một cánh cửa sổ bị gió đập liên hồi,

nhưng cậu ngại không dám dậy xem, sợ mình sẽ vấp ngã trong
bóng đêm, làm phiền bà dì. Cậu xoay phải lật trái, ám ảnh bởi
cái kí túc xá. Cuối cùng cũng thoát, cậu nghĩ. Nhưng giá được về
thẳng nhà có phải tốt hơn bao nhiêu không…

Cậu trở dậy từ sớm; cái vòi nước để mở hóa ra cũng biến

thành chiếc đồng hồ báo thức cho cậu luôn. Đánh răng xong,
cậu quay về phòng và tập chống đẩy, trên người chỉ mặc độc cái
quần lót, không hề nhận ra là Dina, lúc ấy đã dọn dẹp xong
trong bếp, đang nhìn mình qua cánh cửa mở hé.

Cô trầm trồ đường móng ngựa dồ lên rồi lặn xuống trên hai

khối cơ đầu vai theo từng chuyển động lên xuống của cậu. Đúng
như mình nghĩ tối qua, cô tự nhủ, cánh tay khỏe đẹp thật. Và
thân hình cũng nở nang ghê. Chợt má cô đỏ bừng bối rối – mẹ
nó học cùng lớp với mình… thằng bé chỉ đáng tuổi con mình.
Cô bèn quay đi, không dám nhìn qua cánh cửa nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.