CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 315

“Cháu chào dì.”

Cô e dè quay đầu lại, thở phào khi thấy cậu đã mặc quần áo

chỉnh tề. “Chào cháu, Maneck. Cháu ngủ có ngon không?”

“Có ạ, cảm ơn dì.”

Cô dẫn cậu vào nhà tắm và chỉ cho cậu cách sử dụng dây

may-so đun nước, rồi đi ra. Cậu đóng cửa lại để cởi quần áo, cẩn
thận di chuyển trong không gian nhỏ hẹp, xa lạ. Nước nóng bốc
hơi, rồi sôi lăn tăn trong xô. Cậu đưa đầu ngón tay vào để thử độ
nóng, đoạn nhúng ngập đến cổ tay, khoan khoái tận hưởng làn
nước ấm. Cậu nhận ra chính không khí ẩm ướt của một ngày
mùa mưa đã làm hơi nước bốc lên và tụ lại dày đặc, song sức
nóng của nó cũng không hơn gì làn mây mù mơ hồ đang ôm ấp
những ngọn núi nơi quê nhà cậu.

Nếu nhắm mắt lại, cậu có thể mường tượng ra: vào tầm giờ

này, làn mây đang vần vũ biến ảo, lượn quanh những đỉnh núi
tuyết phủ. Ngay sau khi mặt trời lên là thời điểm thích hợp nhất
để quan sát điệu múa khoan thai này, trước khi ánh nắng đủ
mạnh để xé toang lớp màn mây. Khi ấy cậu thường đứng bên
cửa sổ, ngắm ráng bình minh màu hồng và cam, tưởng tượng
làn sương mù đang cù khẽ vào tai núi hay vấn vít dưới cằm,
hoặc dệt thành một chiếc mũ đội lên đầu núi.

Rồi chỉ lát sau, cậu sẽ nghe thấy những thanh âm quen thuộc

từ dưới nhà vọng lên, tiếng bố cậu mở cửa hàng và bước ra
ngoài để quét thềm nhà. Trước tiên, bố sẽ chào bọn chó vừa
nghỉ đêm trên thềm nhà. Họ chẳng bao giờ gặp phiền phức gì
với lũ chó hoang; bố đã giao kèo trước với chúng: chúng có thể
ngủ ở đây và ăn các loại xương xẩu thừa thẹo; nhưng tới sáng
phải rời đi. Và lũ chó luôn ngoan ngoãn bỏ đi khi tia sáng đầu
tiên chiếu xuống, dù có phần miễn cưỡng, sau khi dụi dụi vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.