CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 338

“Còn một tiếng nữa mới đến giờ đóng cửa mà bố,” Maneck

nói, nóng lòng chờ nghe một lời khen ngợi từ bố.

“Bố biết rồi. Con cứ ra đóng cửa đi.” Rồi bố cậu sai con xếp đặt

mọi thứ lại như cũ. Giọng anh lạnh tanh, không chút cảm xúc.

Thà rằng bố cứ mắng hoặc tát, hay trách phạt kiểu gì tùy

thích, Maneck còn thấy dễ chịu hơn. Còn thái độ khinh miệt,
thậm chí không thèm đả động một câu như thế kia thì thật quá
sức chịu đựng. Mọi niềm háo hức tan biến trên khuôn mặt cậu,
bỏ lại một nỗi đau đớn hoang mang, cậu cảm giác như mình sắp
bật khóc đến nơi.

Xót con, mẹ cậu bèn xen vào. “Nhưng anh Farokh à, anh

không thấy kiểu sắp xếp của Maneck trông đẹp hơn sao?”

“Xấu đẹp thế nào không quan trọng. Anh và em đã dặn nó

những gì, khi ta phó thác cửa hàng cho nó trong hai ngày? Thế
mà nó đáp lại sự tin tưởng của bố mẹ nó thế đấy. Đây là vấn đề
kỉ luật và chấp hành mệnh lệnh, không phải chuyện xấu hay
đẹp.”

Maneck kê đặt tủ bàn cùng hàng hóa trở lại vị trí cũ, nhưng

trong suốt thời gian còn lại của kì nghỉ, cậu nhất quyết không
chịu đặt chân vào cửa hàng. “Bố có cần con đâu – con không
muốn ra đấy,” cậu nói với mẹ, giọng uất ức.

“Bố chỉ cần một thằng đầy tớ thôi.”

Trên giường tối hôm ấy, chị bảo với anh Kohlah rằng Maneck

đau lòng lắm. “Anh biết chứ,” anh nói, đoạn quay mặt đi.
“Nhưng nó phải học bò rồi mới lo học chạy được. Một thằng bé
chưa đến tuổi đã cho là ta đây biết tuốt thì không tốt chút nào.”

Chị vẫn kiên trì, và đã thành công ngay trước khi kì nghỉ kết

thúc. Hòa bình được tái lập giữa cha và con vào một buổi sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.