CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 337

“Nếu thích, Farokh với Aban có thể về hưu ngay ngày mai

cũng được,” Thiếu tướng Grewal nói. “Đã có Đại nguyên soái
Maneck nắm quyền ở Cửa hàng Bách hóa Tổng hợp thì còn phải
lo gì nữa.” Nghe câu đó, những người có mặt đều cười nhiệt
tình.

Tối muộn, ánh sáng ban ngày nhạt dần, bầu không khí tĩnh

lặng từ từ bao trùm cả khu nhà. Maneck bật đèn ngoài hiên lên,
cảm thấy vô cùng tự hào về một ngày làm việc của mình. Đã
gần đến lúc đóng cửa hàng. Phần việc còn lại chỉ là lấy hết tiền
trong ngăn kéo ra, đếm, và ghi sổ. Cậu đứng ngoài bậc thềm
nhìn vào trong cửa hàng, và hơi ngừng lại. Cái tủ kính lớn ở
chính giữa, chứa xà phòng và bột tan – nếu kê ở mặt tiền sẽ đẹp
hơn. Còn chiếc bàn cũ chuyên để bày báo ngay gần cửa ra vào,
sứt sẹo và lung lay – đẩy nó sang hẳn một góc chẳng phải sẽ tốt
hơn sao?

Ý tưởng đó bám riết lấy Maneck và xâm chiếm trí óc cậu cả

khi cậu hâm thức ăn. Càng nghĩ, cậu càng thấy cách bố trí mới
là hợp lý. Cậu có thể tự kê lại, ngay tối nay. Thế nào bố mẹ cũng
ngạc nhiên lắm khi về đến nơi.

Ăn tối xong, cậu quay ra gian cửa hàng tối om, bật đèn lên, và

kéo chiếc bàn cũ ra xa khỏi lối ra vào. Cái tủ kính thì khó hơn, nó
nặng, lại cồng kềnh. Cậu lấy hết hàng hóa đựng bên trong ra và
từ từ đẩy nó đến vị trí mới, nổi bật hơn. Rồi cậu xếp lại những
lon và hộp vào tủ, nhưng không theo kiểu chất đống buồn tẻ
như cũ – cậu xếp thành những hình kim tự tháp, hình xoắn ốc
nom đến vui mắt. Tuyệt, cậu tự nhủ, đoạn đứng lùi lại để chiêm
ngưỡng công trình kì khu của mình, và đi ngủ.

Buổi tối hôm sau, anh Kohlah bước vào nhà và nhận ra sự đổi

khác. Không hề dừng lại để chào Maneck hay hỏi han tình hình
ở nhà, anh bảo con ra khép cửa, treo biển “Đóng cửa” lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.