CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 335

bên cửa sổ và ngồi vào chỗ của mình. “Ông hoàng con vẫn còn
dỗi kia à,” anh Kohlah vừa cười vừa nói.

Maneck cắm mặt xuống cốc nước của mình, cau mày nhìn

nó. Cậu không muốn để miệng méo xệch đi, bèn cười lại.

Hôm ấy là Chủ Nhật, và Bhanu lại đến như thường lệ để chăm

sóc khu vườn. Suraiya không đi cùng bố. Maneck đi cùng anh ta
một lúc rồi mới dám hỏi về cô bé.

“Con bé ở nhà với mẹ,” Bhanu nói. “Từ rày trở đi, nó sẽ theo

mẹ.”

Maneck thấy như một mảng khác trong vũ trụ của mình vỡ

tan. Ăn trưa xong, cậu không trở ra vườn nữa. Chị Kohlah kéo
con sang một bên và bảo đối xử không tốt với bố là chẳng ngoan
tí nào, bố yêu cậu thế cơ mà. “Việc bố làm, gửi con đến một
trường tốt, là vì muốn tốt cho con thôi. Con đừng nghĩ đấy là
hình phạt.”

Đến tối, anh Kohlah gọi con ra ngồi cạnh mình trên ghế sô

pha. “Con có phải học trường nội trú cả đời đâu,” anh nói. “Con
nên nhớ, bố mẹ còn nhớ con hơn cả con nhớ bố mẹ kia. Nhưng
biết làm sao được? Con đâu muốn biến thành kẻ ngu si dốt nát,
không biết đọc biết viết, giống mấy người làm vườn nghèo khổ
kia, sống cả đời lạnh lẽo đói rách, chỉ có vài con cừu con dê, lần
hồi qua ngày. Nhớ lấy, trâu chậm uống nước đục. Chỉ cần con
nhận được tấm Bằng Tốt nghiệp Trung học sau sáu năm nữa, sẽ
chẳng ai bắt con phải xa nhà nữa. Cơ nghiệp này lúc ấy sẽ để cho
con cai quản.”

Maneck cho phép mình mỉm cười, còn bố cậu tiếp: “Thật ra,

được thế sớm ngày nào, bố mừng ngày ấy. Bố có thể nghỉ ngơi
và đi dạo cả ngày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.